A Knight In Shining Armor

Chương 23:




Đêm đó khi Dougless leo lên giường bên cạnh Honoria, cô kiệt sức. Không ngạc nhiên gì khi cô thấy chỉ có vài người béo và phụ nữ có vòng eo nhot xíu như thế. Giữa cái áo nịt ngực bằng thép và những hoạt động không ngớt, mỡ không có chút cơ hội để yên vị trên cơ thể một người.
Cô và Honoria đã rời khu vườn để tham dự buổi lễ ở một nhà thờ nhỏ xinh xắn trên khoảng đất nền của ngôi nhà. Họ lắng nghe một mục sư ăn vận giàu có và họ dành phần lớn thời gian quỳ gối. Dougless không thể để tâm tới vị mục sư đang nói gì vì mải nhìn những bộ áo quần đẹp đến choáng váng của đàn ông và đàn bà ở quanh cô: lụa, sa tanh, gấm thêu kim tuyến, lông thú, đồ trang sức.
Trong nhà thờ cô đã có cái nhin thoáng qua đầu tiên vào Christopher. Anh ta trông giống Nicholas, nhưng không trẻ và đẹp trai như thế. Nhưng có một sức mạnh tĩnh lặng ở anh khiến Dougless nhìn anh chằm chằm. Khi anh liếc ngang qua cô, có quá nhiều thích thú trong mắt anh khiến Dougless phái nhìn ra chỗ khác, đỏ bừng. Cô không thấy Nicholas đang theo dõi hai bọn họ và cau mày.
Sau nhà thờ là đến bữa tối, bữa ăn mà Dougless dùng trong phòng tiếp kiến với Phu nhân Margaret, Honoria, và bốn người phụ nữ khác. Có súp rau thịt bò, một loại bia có vị chua chua buồn nôn, và thịt thỏ rán. Một người đàn ông, người mà Honoria nói là người quản gia, phải cắt những phần bị cháy xém ra khỏi vỏ của ổ bánh mì trước khi ông ta phục vụ nó cho họ, và do đó giải thích luôn những cái lỗ trên lớp vỏ bánh trên ổ bánh mì lúc trước của Dougless.
Những người phụ nữ khác, Dougless được cho biết, là những quý bà và thị nữ của Phu nhân Margaret. Nhiều nhất Dougless có thể nói, mọi người trong gia đình đều có những địa vị rành mạch, và kẻ dưới thì có người hầu, người hầu thì có đầy tớ. Và, với sự ngạc nhiên của cô, họ cũng có giờ giấc làm việc rõ ràng. Những kiến thức về kẻ hầu người hạ của cô chỉ dựa trên những gì cô đã đọc về hộ gia đình thời Victoria, nơi mà người hầu làm việc từ sớm đến khuya lắc khuya lơ, nhưng cô đã biết được nhờ việc hỏi Honoria, có nhiều người hầu trong gia đình Stafford đến nỗi không ai phải làm việc lâu hơn sáu tiếng một ngày.
Tại bữa tối, Dougless được giới thiệu, và những quý bà, quý cô háo hức hỏi cô về đất nước Lanconia của cô và người bác là vua của cô. Dougless, quanh co với những lời nói dối, lầm bầm trả lời, sau đó hỏi những quý cô này về áo quần của họ. Cô nhận được một vài thông tin quyến rũ về các kiểu váy áo của Tây Ban Nha, Pháp, Anh, và thời trang của Ý. Dougless trở nên cực kỳ bị thu hút bởi đề tài này, và sớm nhận thấy bản thân cô lên kế hoạch may một chiếc áo váy kiểu Ý có một cái gọi là cái cuộn mông đặt phía dưới váy thay cho cái váy phồng.
Sau bữa tối, người hầu dọn bàn, sau đó chuyển chúng sát vào tường, và Phu nhân Margaret yêu cầu được nghe những bài hát của Dougless. Những gì tiếp theo là một buổi tối tràn đầy năng lượng và ngập tiếng cười. Với việc không có TV và những buổi biểu diễn chuyện nghiệp chưa từng được xem, không một ai thấy mắc cỡ khi hát hay khiêu vũ cả. Dougless biết cô rất kinh khủng nếu so sánh với những người cô nghe thấy trên radio hay những bản thu âm, nhưng trước khi buổi tối kết thúc cô thấy mình đang đơn ca.
Christopher đến tham gia với bọn họ, và Honoria dạy anh ta bài “They Call the Wind Maria,” và anh đã chơi nó trên đàn luýt. Mọi người dường như đều biết chơi nhạc cụ, và ttrước đó Phu nhân Margaret và cả năm quý cô theo hầu bà đều chơi một giai điệu trên một loại nhạc cụ có hình dáng và âm thanh kỳ lạ. Ở đây có một cây đàn ghi-ta nhưng hình dáng lại như vĩ cầm, một chiếc vĩ cầm ba dây, một chiếc piano nhỏ xinh, một chiếc đàn luýt khổng lồ, vài loại sáo, và một đôi tù và.
Dougless nhận thấy cô bị hấp dẫn bởi Kit. Anh ta thật quá giống Nicholas, Nicholas mà cô biết ở thế kỷ hai mươi—chắc chắn không phải gã Nicholas ở thế kỷ mười sáu này, kẻ chạy từ người đàn bà này sang người đàn bà khác. Cô hát bài “Get Me to the Church on Time,” và Kit nhanh chóng bắt nhịp được với giai điệu. Không mất tí thời gian nào họ đã cũng nhau hát bài hát vui nhộn ấy.
Có một lúc cô nhìn thấy Nicholas đứng cau có trên ngưỡng cửa. Anh từ chối bước vào, ngay cả khi Phu nhân Margaret ra hiệu cho anh.
Chỉ đến khi khoảng chín giờ, khi Phu nhân Margaret nói đến giờ đi nghỉ rồi. Kit đã hôn tay Dougless và cô cười với anh ta; sau đó cô theo Honoria đi ra để đi ngủ.
Cô hầu gái của Honoria đến để giúp hai người phụ nữ cởi quần áo. Dougless hít vài hơi thở sâu thật dễ thương sau khi cái áo nịt ngực bằng thép được cởi ra; sau đó mặc chiếc váy lót vải lanh dài cô đã mặc dưới áo váy cả ngày và một cái mũ vải nhỏ để bảo vệ mái tóc của mình, cô trèo lên giường cạnh Honoria. Khăn trải giường làm bằng vải lanh, ngứa ngáy và không được sạch lắm, nhưng tấm đệm được nhồi lông ngỗng và mềm mại như một tiếng thì thầm. cô đã chìm vào giấc ngủ trước khi cô kéo tấm khăn phủ giường lên người mình.
Cô không biết mình đã ngủ bao lâu trước khi tỉnh dậy. Cô cảm thấy như thể có ai đó đang gọi cô, nhưng khi cô nâng đầu lên và lắng nghe, cô không nghe thấy ai hết, thế nên cô lại nằm xuống. Nhưng cái cảm giác ai đó muốn cô không chịu rời đi. Mặ dù căn phòng im ắng, cô không thể rũ bỏ đuợc cái cảm giác ai đó đang cần cô.
“Nicholas!” cô nói, bật thẳng dậy như một mũi tên.
Sau khi liếc lại cái lưng đang ngủ của Honoria, Dougless rón rén ra khỏi giường. Cô mặc một cái áo choàng bằng gấm thêu kim tuyến nặng nề đang ở tại chân giường vào; sau đó cô luồn chân vào đôi giày mềm mại, rộng rãi. Áo nịt ngực thời Elizabeth đệ nhất có thể là kẻ sát nhân nhưng giày lại là thiên đường.
Lặng lẽ, cô rời phòng, sau đó đứng bên ngoài cánh cửa đóng kín và lắng nghe. Không có một âm thanh nào, và với rơm rạ trải trên sàn nhà như thế, cô có thể nghe thấy bất cứ tiếng bước chân nào. Cô bắt đầu đi về phía bên phải vì cô cảm thấy tiếng gọi mạnh nhất về phía đó. Cô tới một cánh cửa đóng kín, đặt tay cô lên đó, nhưng không cảm thấy gì hết. Cánh cửa thứ hai cũng như vậy. Ở cánh cửa thứ ba cô có thể cảm thấy tiếng gọi là mạnh nhất.
Khi cô mở cửa, cô không hề ngạc nhiên khi thấy Nicholas đang ngòi trên ghế mặc bít tất dài bó sát, cái quần soóc phồng, và một chiếc áo so mi vải lanh to tướng mở banh đến tận eo. Ngọn lửa cháy rực trong lò sưởi, và anh đang cầm một chiếc cốc vại. Anh nhìn như thể đã uống được một lúc rồi.
“Anh muốn gì ở em?” cô hỏi. cô còn hơn cả sợ hãi một chút anh chàng Nicholas này, khi anh dường như chẳng giống người đàn ông đã tới thế kỷ của cô.
Anh không nhìn vào cô, chỉ nhìn trân trân vào ngọn lửa.
“Nicholas, em sẵn lòng nói chuyện, nhưng nếu anh chỉ đối xử với em bằng cách im lặng như thế, vậy thì em muốn quay trở lại giường.”
“Ngươi là ai?” anh hỏi khẽ. “Sao ta lại cảm thấy được ngươi?”
Cô ngồi trên chiếc ghế bên cạnh anh, đối diện với ngọn lửa. “Chúng ta có một mối liên hệ theo cách nào đó. Em không thể giải thích được nó. Em khóc cầu xin giúp đỡ và anh đến với em. Em cần anh và anh nghe thấy em gọi. Anh tặng cho em…” Tình yêu, cô gần như đã nói. Theo cách nào đó nó dường như đã lâu lắm rồi và người đàn ông này là một kẻ xa lạ đối với cô. “Có vẻ như giờ tới lượt em. Em đến để cảnh báo anh.”
Anh nhìn cô. “Cảnh báo ta? À, phải, ta không được dính líu đến mưu phản.”
“Anh không cần phải ra vẻ giễu cợt như thế. Nếu em có thể đi cả một quãng đường trở lại đây, điều tối thiểu anh có thể làm là xin hãy lắng nghe. Đấy là, nếu anh có thể giữ tay mình khỏi ở phía dưới váy của đàn bà đủ lâu đến thế.”
Cô có thể thấy khuôn mặt anh chuyển sang màu đỏ vì thịnh nộ. “Đồ điếm!” anh nói dưới hơi thở của mình. “Ngươi, ả đã dùng ma thuật để àm mẹ ta mê mụ, ả đã phô bày bản thân mình ra với anh trai ta, dám nói xấu về ta?”
“Tôi không phải phù thủy. Tôi đã nói với anh cả nghìn lần rồi. Tất cả những gì tôi đã làm chỉ là những điều cần thiết giúp bản thân tôi ở lại trong cái nhà này, để tôi có thể cảnh báo anh.” Đứng lên, cô cố gắng khiến bản thân mình bình tĩnh lại. “Nicholas, chúng ta phải thôi cãi vã. Em được gửi quay lại để cảnh báo anh, nhưng nếu anh không nghe em, mọi thứ sẽ lại xảy ra cùng một cách nó đã xảy ra trước đây. Kit sẽ—”
Anh đứng lên, cắt ngang lời cô, sau đó nghiêng người phủ lên cô vẻ đe doạ. “Khi ngươi đến với ta tối nay, ngươi có đến từ giường của anh trai ta không?”
Dougless không nghĩ một chút gì về điều cô đã làm. Cô chỉ tát thẳng vào mặt anh.
Anh vồ lấy cô ép vào anh, cơ thể anh cưỡng ép cơ thể cô lùi lại khi anh đặt môi anh lên môi cô, dữ dội, cáu giận.
Dougless không cho phép một gã đàn ông nào sử dụng bạo lực để hôn cô. Cô đẩy vào anh với tất cả sức lực của mình, nhưng anh không thả cô ra. Một bàn tay anh ở phần phía sau đầu của cô, ép buộc đầu cô phải ngoảnh sang bên, trong khi tay kia của anh trượt tới eo lưng cô và đấy cơ thể cô ép sát vào anh.
Khi môi anh chạm vào môi cô, Dougless thôi kháng cự lại anh. Đây là Nicholas, Nicholas mà cô đã yêu, người đàn ông thậm chỉ cả thời gian cũng không thể chia cắt được cô khỏi anh. Cánh tay cô vòng quanh cổ anh, và cô hé mở môi cô dưới môi anh. Khi cô hôn trả lại anh, cơ thể cô bắt đầu tan chảy vào cơ thể anh. Chân cô yếu ớt, run rẩy.
Môi anh di chuyển xuống cổ cô.
“Colin,” cô thì thầm, “Colin yêu dấu của em.”
Anh kéo khuôn mặt mình ra khỏi cô, trông đầy bối rối. Cô chạm vào phần tóc ở thái dương anh, trượt đầu ngón tay cô xuống má anh.
“Em nghĩ em đã mất anh rồi,” cô thì thầm. “Em nghĩ em sẽ không bao giờ được nhìn thấy anh nữa.”
“Em có thể nhìn thấy tất cả của ta nếu em muốn,” anh nói, mỉm cười; sau đó anh đặt tay xuống dưới đầu gối cô và bế cô đến giường anh. Anh duỗi dài ra bên cạnh cô và Dougless nhắm mắt lại khi tay anh trượt xuống dưới áo choàng của cô. Anh hôn tai cô, nhấm nháp dái tai cô, sau đó chạy lưỡi anh xuống điểm nhạy cảm ở cổ cô trong khi tay anh trượt vào bên trong áo choàng của cô để chạm vào ngực cô.
Khi ngón tay anh chà sát vào đỉnh vú cô, khi hơi thở của anh trên tai cô, anh thì thầm, “Kẻ nào gửi ngươi đến chỗ ta?”
“Mmm,”Dougless lầm bầm. “Chúa trời, em cho là thế.”
“Tên vị Chúa ngươi thờ phụng là gì?”
Dougless khó có thể nghe thấy anh khi anh trượt một chân qua người cô. “Chúa. Thánh Jehovah. Thánh Allah. Bất cứ ai.”
“Loại người nào thờ phụng vị Chúa này?”
Dougless bắt đầu nghe thấy anh. Cô mở mắt. “Người? Chúa? Anh đang nói cái gì thế?”
Nicholas siết chặt lấy ngực cô. “Kẻ nào gửi ngươi tới nhà ta?”
Cô bắt đầu hiểu động cơ của anh khi lên giường với cô. Cô đẩy anh ra, và ngồi dậy, cô buộc lại váy và áo choàng của mình. “Tôi hiểu rồi,” cô nói, cố gắng kiểm soát cơn giận của mình. “Đây là cách anh luôn luôn đạt được những gì mình muốn từ đàn bà, phải không? Ở Thornwyck tất cả những gì anh phải làm là hôn tay tôi và tôi đồng ý bất cứ thứ gì anh muốn. Vậy là bây giờ anh quyết định là tôi đang mưu tính những chuyện không tốt, thế nên anh địng quyến rũ để tôi thú nhận.”
Cô ra khỏi giường và đứng nhìn trừng trừng vào anh. Nhưng Nicholas nằm ườn ra trên giường, không buồn nản tí nào khi bị phát giác ra thủ đoạn của mình. “Để tôi nói cho anh vài thứ, Nicholas Stafford, anh không phải là người đàn ông tôi từng biết. Nicholas mà tôi biết là người đàn ông quan tâm đến danh dự và công lý. Tất cả những gì anh quan tâm là số lượng đàn bà anh có thể ngủ cùng.”
Cô đứng thẳng hơn. “Được rồi, tôi sẽ nói cho anh biết ai gửi tôi và lý do tại sao tôi lại ở đây.” Cô hít một hơi thật sâu. “Tôi đến từ tương lai, thật ra là thế kỷ hai mươi, và anh đã đến vì tôi khi đó. Chúng ta đã cùng nhau trải qua vài ngày rất dễ thương.”
Miệng anh rơi ra và anh định nói, nhưng Dougless đã giơ tay cô lên. “Nghe tôi cho rõ vào. Khi anh đến với tôi thời gian ở đây là tháng chín năm 1564, bốn năm muộn hơn lúc này và anh đang ngồi trong tù đợi cuộc hành hình vì tội mưu phản của mình.”
Mắt Nicholas bắt đầu lấp lánh ngạc nhiên khi anh lăn xuống khỏi giường và nhặt cái cốc vại của anh lên. “Ta hiểu tại sao mẹ ta lại thấy ngươi đầy kinh ngạc. Kể thêm cho ta đi. Ta dính líu vào tội mưu phản như thế nào?”
Dougless siết chặt hai nắm tay của cô ở hai bên sườn. thật là khó để quan tâm tới gã đàn ông, kẻ đang cười mỉa mai đầy nhạo báng. “Anh không dính líu. Anh vô tội.”
“À, phải,” anh nói ra vẻ kẻ cả. “nhất định rồi.”
“Anh đang tập hợp một đội quân để bảo vệ đất đai của mình ở xứ Wales, nhưng trong lúc vội vã, anh không làm đơn thỉnh cầu lên nữ hoàng xin cho phép thành lập quân đội. Có kẻ nào đó đã báo với bà ấy anh định dùng đội quân đó để chiếm lấy ngai vàng của bà.”
Nicholas ngồi xuống và nhìn lên cô, mắt anh chất đầy kinh ngạc. “Làm ơn nói cho ta biết, ai là kẻ nói dối với Nữ hoàng về đất đai ta không làm chủ và đội quân ta không sở hữu?”
Cô quá tức giận trước điệu bô của anh đến nỗi cô muốn rời khỏi phòng. Tại sao phải để tâm tới việc cố gắng cứu anh ta kia chứ? Cứ để lịch sử ghi nhận rằng anh ta là cặn bã của xã hội. Anh ta đã là cặn bã của xã hội. “Chúng là đất đai và đội quân của anh vì Kit đã chết, và Robert Sydney và Lettice yêu dấu của anh đã nói dối Nữ hoàng.”
Gương mặt Nicholas thay đổi thành một cơn cuồng nộ lạnh băng. Anh lấn tới cô. “Ngươi bước vào gia đình này để đe doạ tính mạng của anh trai ta ư? Ngươi nghĩ rằng quẳng những câu thần chú của ngươi lên ta để ta cảm thấy tất cả những gì ngươi làm với hi vọng rằng ta sẽ lấy ngươi làm vợ và biến ngươi thành nữ bá tước hả? Ngươi không dừng trước bất cứ việc gì sao? Ngươi bôi nhọ thanh danh của vị hôn thê của ta cũng như người bạn nối khố của ta để đạt được những khát vọng của mình sao?”
Cô lùi lại khỏi anh, cảm thấy e sợ anh lúc này. “Tôi không thể cưới anh vì cuộc đời của tôi không thuộc về thế kỷ này. Tôi chắc chắn không thể lên giường với anh vì nếu tôi làm thế, tôi có thể sẽ bị biến mất, và nếu tôi biến mất bây giờ, tôi chắc chắn không gì sẽ thay đổi hết. Và bên cạnh đó, tôi không muốn cưới anh. Ok, vậy là tôi quay trở lại để đưa cho anh một tin nhắn và nó là thế đấy. Thế nên bây giờ có lẽ tôi sẽ may mắn và biến mất. Tôi hi vọng là tôi biến mất. Thật sự là tôi hi vọng không bao giờ gặp lại anh nữa.”
Cô túm lấy nắm đấm cửa, nhưng anh đã đóng sầm cánh cửa lại và không để cho cô rời đi.
“Ta sẽ để mắt tới ngươi. Nếu anh trai ta chỉ đau một tí thôi, ta sẽ biết là nó được gây ra bởi ngươi và ngươi sẽ phải trả giá.”
“Tôi bỏ quên con búp bê hình nhân thế mạnh của mình ở trên máy bay rồi. Giờ thì nếu anh không để tôi ra tôi sẽ hét lên đấy?”
“Nhớ lời ta, đàn bà.”
“Tôi hiểu anh một cách hoàn hảo, nhưng vì tôi không phải là phù thủy, tôi không có gì phải sợ hết, phải không? Giờ thì mở cửa và cho tôi ra ngay.”
Anh bước lùi lại, và Dougless, đầu ngẩng cao, rời khỏi phòng. Cô đi cả một quãng đường xuống hàng lang dẫn đến căn phòng cô chia sẻ với Honoria trước khi cô bắt đầu khóc. Cô nghĩ cô đã mất Nicholas khi anh quay trở lại thế kỷ mười sáu, nhưng nó không hoàn toàn như thế này. Giờ thì anh thậm chí còn không giống người đàn ông cô đã biết và yêu trong một thời gian ngắn ngủi trước đây.
Cô không quay trở lại phòng ngủ của Honoria mà đi tới phòng tiếp kiến, cuộn tròn trên ghế ngồi chỗ cửa sổ. Lớp kính cửa sổ hình lục giác nhỏ xíu quá dày và gợn sóng để nhìn được ra ngoài, nhưng Dougless không quan tâm tới việc nhìn ra ngoài. Cô sẽ mất người đàn ông mà cô yêu bao nhiêu lần đây? Liệu Nicholas, người đã đến với cô ở thế kỷ hai mươi có phải là người đàn ông vừa mới hôn cô không? Không kể đến diện mạo, hai người chẳng có điểm gì chung hết.
Một lần nữa, Dougless, cô tự nhủ với bản thân, mày lại ngã lòng với một người đàn ông không phù hợp rồi. Nếu anh không phải là người đàn ông đã đặt một chân vào tù, thì là kẻ đi theo đuổi tất cả đàn bà ở xunng quanh. Một phút trước Nicholas đang nguyền rủa Dougless là đồ phù thủy, thì phút tiếp theo anh đã hôn cô rồi.
Khi Nicholas quay trở lại lần trước, anh đã bị hành hình vì họ đã không có đủ thông tin. Sau đó cô cảm thấy rằng họ đáng lẽ đã tìm thấy những thông tin họ cần nếu cô không dánh quá nhiều thời gian ghen tuông với Arabella. Nếu Dougless dành thời gian để nghiên cứu và hỏi những câu hỏi nhiều hơn nữa, cô đã có thể cứu mạng sống của Nicholas.
Thế nên bây giờ cô đã được cho cơ hội thứ hai, nhưng cô vẫn lặp lại cũng một lỗi lầm. Cô đang để cảm xúc che mờ không cho cô thấy phải làm như thế nào. Chuyện chuyển đổi hai người quay về và hướng tới xuyên qua thời gian không thể tin được, đầy lạ thường này đã xảy ra với cô và Nicholas để những sinh mạng và gia sản này có thể được cứu. Nhưng tất cả những gì Dougless có thể nghĩ là liệu Nicholas có vẫn còn yêu cô hay không. Cô quăng những nắm đấm ghen tuông như một cô nữ sinh học cấp ba vì một người đàn ông trưởng thành làm trò ngốc loanh quanh với một người đàn bà nào đó ở trong vườn nho.
Dougless đứng lên. Cô có một công việc cần phải làm và cô phải làm việc đó mà không cho phép những cảm xúc nhỏ mọn ngáng đường cô.
Cô quay trở lại phòng ngủ của Honoria và trượt vào giường ngủ bên cạnh cô ta. Hôm nay cô sẽ bắt đầu tìm kiếm xem cô có thể làm gì để ngăn cản ả Lettice Culpin bội bạc.
Dougless chỉ vừa mới nhắm mắt thì cánh cửa phòng ngủ bật mở và cô hầu gái của Honoria bước vào. Cô ta kéo màn ra khỏi chiếc giường bốn cọc, mở cánh cửa chớp của cửa sổ, lấy áo váy của Honoria và Dougless, cũng như những lớp váy lót ra khỏi chiếc rương ở cuối chân giường, và vuốt thẳng chúng. Vài phút sau Dougless đã bắt nhịp với một ngày hối hả, lại mặc chiếc váy đẹp thứ nhì của Honoria và ăn bữa sáng với thịt bò bia và bánh mì. Honoria bắt đầu làm sạch răng của cô ta với vải lanh và một loại xà phòng nào đó, nhưng Dougless không muốn thử mùi vị của chúng, thế nên cô đưa cho Honoria một trong vài chiếc bàn chải miễn phí của khách sạn mà cô có trong túi của mình. Sau khi thuyết minh về công dụng của nó và một vài lời kêu toáng lên về kem đánh răng, cô và Honoria cùng nhau chải răng của họ, nhổ vào một cái chậu bằng đồng đỏ được rèn bằng búa rất dễ thương.
Sau bữa sáng trong phòng của họ, Dougless theo Honoria vào những hoạt động hối hả khi cô hộ tống Phu nhân Margaret trong việc chỉ đạo cả một gia đình to lớn. Có nghi lễ buổi sáng ở nhà thờ phải tham dự, sau đó là những gia nhân cần được xem xét đến. Dougless đứng bên cạnh và quan sát trong kinh sợ khi Phu nhân Margaret xem xét kỹ lường từng vấn đề một, nói và lắng nghe mọi lời phàn nàn.
Dougless hỏi Honoria cả nghìn câu hỏi khi Phu nhân Margaret giải quyết một cách hiệu quả và điêu luyện với, có vẻ như là đến hàng trăm người làm: người phụ trách sảnh, phụ trách hầu phòng, phụ trách hầu bàn. Honoria giải thích rằng đây chỉ là những người đứng đầu mỗi bộ phân trong toàn gia đình, và mỗi một người này lại có rất nhiều người hầu khác bên dưới anh ta. Cô ta nói rằng Phu nhân ít khi đích thân xử lý với những kẻ tôi tớ trong nhà.
“Có nhiều người hầu hơn thế này?” Dougless hỏi.
“Nhiều hơn nhiều, nhưng do Ngài Nicholas lo liệu với bọn họ.”
Chẳng có đề cập gì trong những cuốn sử sách của các ngươi rằng ta là trưởng quản lý cho anh trai của ta à?Dougless nhớ là Nicholas đã hỏi thế.
Sau một buổi sáng kiệt sức, vào khoảng mười một giờ, gia nhân được giải tán và Dougless theo Phu nhân Margaret, Honoria, và những quý cô khác xuống dưới nhà đến một nơi Honoria nói là phòng khách mùa đông. Có một chiếc bàn dài tuyệt đẹp nằm ở đây với một chiếc khăn trải bàn bằng vải lanh trắng như tuyết, và mỗi một chỗ ngồi được đặt bao gồm một đĩa đựng thức ăn to, một chiếc thìa, và một chiếc khăn ăn thật lớn. Ở phần trung tâm của chiếc bàn, những chiếc đĩa… Dougless khó thể tin được vào mắt mình: những chiếc đĩa làm bằng vàng. Những chiếc ở xa hơn về phía cuối bàn thìđược làm bằng bạc, tiếp đó đến những chiếc đĩa bằng thiếc, cho đến hai chiếc cuối cùng được làm bằng gỗ. Có những chiếc ghế dựa phía sau những chiếc đĩa vàng và những chiếc ghế đẩu cho những thực khách khác. Không có một chút che đậy nào cho việc ai được xem là ở vào địa vị cao hơn người khác. Rõ ràng, bình đẳng không phải là thứ gì đó mà những người ở đây theo đuổi.
Dougless hạnh phúc khi thấy rằng Honoria dẫn cô tới một chiếc đĩa bằng bạc, và Dougless còn hài lòng hơn khi nhận thấy rằng bản thân mình ngồi đối diện với Kit.
“Ngươi định dành ngạc nhiên gì cho chúng ta tôi hôm nay đây?” anh ta hỏi.
Dougless nhìn vào đôi mắt xanh sâu thẳm của anh ta và nghĩ, trò xoay chai thì sao? “À…” cô đã để hết tâm trí vào những rắc rối của Nicholas đến nỗi cô chẳng suy nghĩ gì nhiều đến công việc của mình. “Điệu vanxơ,” cô nói. “Nó là điệu nhảy dân tộc ở đất nước của tôi.”
Khi anh ta mỉm cười với cô, Dougless mỉm cười lại đầy ấm áp.
Sự tập trung của cô bị phá vỡ khi một người hầu bê vào một cái bình đựng nước, một cái chậu và một cái khăn bong cho mỗi khách để rửa tay của mình. Dougless thấy rằng, ở phía dưới Kit ba ghế là Nicholas, và anh đang nghiêm túc chuyện trò với một người phụ nữ cao, tóc đen, người trông không chính xác là tuyệt đẹp nhưng rất xinh xắn. trong một khoảnh khắc, Dougless nhìn trừng trừng vào người phụ nữ, nghĩ xem cô đã nhìn thấy cô ta ở đâu trước đây rồi, nhưng cô không thể định hình cô ta được.
Quay đi, cô nhìn những người khác và nghĩ thật kỳ lạ khi thấy những phụ nữ không trang điểm, nhưng rõ ràng những phụ nữ này có chăm sóc da họ. họ không phải chỉ ngủ dậy, rửa mặt và bước đi.
Ở phía bên kia của Nicholas là nữ thừa kế người Pháp, người sẽ kết hôn với Kit. Cô bé ngồi lặng yên, môi dưới của cô bĩu ra, một vẻ nghiêm nghị đeo trên khuôn mặt mộc mạc của cô bé. Không một ai nói chuyện với cô bé cả, nhưng cô dường như không phiền gì. Đằng sau cô quanh quẩn một người đàn bà lớn tuổi trong hung dữ, người mà cứ chỉnh cho ngay lại khăn ăn của cô bé mỗi khi cô đẩy nó lệch đi.
Dougless bắt lấy ánh mắt của cô bé và mỉm cười, nhưng cô bé cau mày đáp trả, và người đàn bà hung dữ nhìn như thể Dougless đã đe doạ người được giao cho bà ta trông mom. Dougless quay đi.
Khi thức ăn được mang tới, Dougless thấy rằng nó được bày lên hết sức kiểu cách. Và nấu nướng như thế này thì thậtxứng đáng để kiểu cách. Món đầu tiên là thịt được mang trên những chiếc khay bạc khổng lồ: thịt bò quay, thịt bê, thịt cừu, thịt bò muối. Rượu vang, thứ được giữ lạnh trong những ống bằng đồng đựng nước lạnh, được rót vào những chiếc ly có chân bằng thủy tinh Venetia[48] trong mờ lấp lánh.
Món tiếp theo là gia cầm: gà tây, gà trống thiến luộc, gà giò hầm tỏi tây, gà gô, gà lôi, chim cun cút và chim dẽ gà. Sau đó là đến cá: cá bơn, tôm hùm, tôm, lươn.
Mọi thứ dường như đều được nấu với nước sốt, và tất cả chúng đều rất đậm đã và ngon tuyệt.
Món rau đến kế tiếp: củ cải, đậu xanh, dưa chuột, cà rốt, rau chân vịt. Dougless không thấy món rau ngon như những món khác vì chúng được nghiền nhão ra. Khi cô hỏi, cô được bảo rằng rau phải được nấu kỹ như thế để loại bỏ những chất độc có trong chúng.
Với mỗi món một loại rượu khác nhau được phục vụ, và người hầu tráng sạch cốc trước khi rót đầy chúng với loại rượu kế tiếp.
Sa lát đến sau món rau. Không phải loại sa lát cô vẫn biết mà là loại được nấu bằng rau diếp và thậm chí là nụ hoa violet.
Khi Dougless no đến nỗi cô muốn nằm xuống và ngủ hết cả buổi chiều, món tráng miệng được đem tới. Có bánh nhân hoa quả hình quả hạnh và bánh nướng nhân ngọt có vị của gần hết các loại hoa quả có thể tượng tượng ra, và có bánh pho mát được xếp thành từng dãy với những lớp kem cứng. Những quả dâu tây mọng, ấm áp ánh mặt trời có hương vị thơm ngon hơn bất cứ thứ gì Dougless đã từng nếm ở thế giới hiện đại.
Lần duy nhất Dougless biết ơn đến cái áo nịt ngực bằng thép của cô, cái vật đã giữ cho cô khỏi nhồi nhét thức ăn vào bản thân mình.
Sau bữa ăn những bình đựng nước lại được mang đi quanh một lần nữa vì thức ăn đã được ăn bằng thìa và những ngón tay.
Cuối cùng, sau ba giờ, nhóm người chia ra và Dougless đi lạch bạch như vịt lên cầu thang về phòng của Honoria và ngã phịch xuống giường. “tôi đang chết đây,” cô nói đầy thểu não. “Tôi sẽ chẳng bao giờ có thể bước đi được nữa. Và nghĩ thử xem tôi đã mong đợi Nicholas có thể hạnh phúc với một chiếc xăng-uých hai tầng vào bữa trưa.”
Honoria cười phá lên với cô. “Giờ thì chúng ta phải theo hầu Phu nhân Margaret.”
Dougless sớm phát hiện ra rằng người thời Elizabeth đệ nhất làm việc cũng vất vả như họ ăn vậy. Với tay đặt lên bụng no căng, Dougless theo Honoria xuống cầu thang, qua khu vườn trung tâm tuyệt đẹp, và ra ngoài chuồng ngựa. Dougless được giúp ngồi lên một con ngựa với yên ngồi nghiêng[49] thứ mà cô đã gặp một đống rắc rối để bám được vào; sau đó Phu nhân Margaret, năm người phụ nữ theo hầu bà và bốn lính gác nam đeo kiếm và dao găm, khởi hành với tốc độ điên rồ. Dougless đã có một thời gian khó khăn để theo kịp vì cô thật khó để giữ được thăng bằng, với một chân móc qua cái núm yên ngựa cao bằng gỗ và một cái khác ở bàn đạp thấp chỗ yên ngựa. Dougless biết anh chị em họ của cô ở Colorado sẽ không được tự hào lắm về cô vì cô đã dùng cả hai tay để túm lấy yên cương.
“Họ không có ngựa ở Lanconia sao?” một trong những người đàn ông hỏi cô.
“Ngựa thì có nhưng yên ngồi nghiêng thì không,” cô trả lời khi cô túm chặt lấy đầy sợ hãi.
Sau khoảng một giờ cô bắt đầu bớt cảm thấy như thể mình sắp sửa ngã lộn nhà bất cứ lúc nào, thế nên cô có thể nhìn quanh mình. Đi từ căn nhà Stafford tuyệt đẹp tới vùng nông thôn nước Anh như đi từ lâu đài cổ tích đến khu ổ chuột, hoặc có lẽ từ Beverley Hills[50] tới Calcutta[51].
Sạch sẽ không phải là một phần của cuộc sống của dân làng. Con người và vật nuôi sống ở cùng một toà nhà và cùng một cấp độ vệ sinh. Những thứ rác bẩn trong nhà bếp và nhà xí bị quẳng ra ngoài cửa của những căn nhà tối tăm nhỏ tẹo. Con người ở đây bẩn thỉu như thể chỉ có một năm bụi bẩn và mồ hôi mới có thể khiến họ bẩn như thế. Áo quần của họ tồi tàn và cứng đơ bởi dầu mỡ và đã qua sử dụng.
Và bệnh tật! Dougless nhìn trân trân vào những người mà họ băng ngang qua. Họ đều bị sẹo đậu mùa, họ bị bướu cổ, bệnh vảy nến, những vết lở loét lan trên khuôn mặt họ. Rất nhiều lần cô nhìn thấy những người bị què hay tàn tật. Và không một ai trên mười tuổi dường như còn đủ răng—và những chiếc răng họ có thường đều là màu đen.
Bữa ăn trưa vĩ đại của Dougless đe doạ đòi tuôn ra. Điều khiến cô cảm thấy tệ hơn những hình ảnh và mùi vị này là thực tế rằng hầu hết những bệnh tật này đều có thể được chữa trị bằng thuốc men thời hiện đại. Khi cô cưỡi ngựa, bám vào dây cương, cô có thể thấy rằng chỉ có vài người qua được độ tuổi ba mươi, và một ý nghĩ chợt nảy ra với Dougless rằng nếu cô được sinh ra ở thế kỷ mười sáu, cô sẽ chẳng thể sống nổi quá mười tuổi. Năm mười tuổi cô bị viêm ruột thừa và đã bị yêu cầu phẫu thuật khẩn cấp. Không có phẫu thuật ở thế kỷ mười sáu. Nhưng khi đó có thể cô còn không thể sống được sau khi sinh vì Dougless bị sinh ngược và mẹ cô thì bị xuất huyết. Khi cô nghĩ về điều này, cô nhìn những người này với con mắt mới. Những người này là những người đã sống sót, những người khoẻ mạnh nhất trong những người khoẻ mạnh.
Khi nhóm của Phu nhân Margaret cưỡi ngựa qua, dân làng ra khỏi lều của họ hay dừng làm việc trên cánh đồng để nhìn chăm chăm vào cuộc diễu hành của những người ăn mặc tuyệt đẹp trên những con ngựa bóng mượt của họ. Phu nhân Margaret và đoàn tuỳ tùng của bà vẫy vẫy với những dân làng, và những người dân cười toe toét tới tận mang tai đáp lại. Chúng tôi là những ngôi sao nhạc rock, những ngôi sao điện ảnh và người hoàng tộc, tất cả hòa làm một, Dougless nghĩ, và cô cũng vẫy tay với mọi người.
Họ cưỡi ngựa khoảng chừng hàng giờ cho tới khi mông của Dougless đau nhức và chân thì tê cứng trước khi họ dừng lại ở một khoảng rừng trống nhỏ xinh xắn, nhìn được xuống một cánh đồng đầy những chú cừu được chăn thả. Một trong những người giữ ngựa giúp Dougless xuống khỏi con ngựa của cô, và cô khập khiễng tới chỗ Honoria ngồi trên một tấm khăn trải trên nền đất ẩm ướt.
“Cô có thích cuộc dạo chơi bằng ngựa không?” Honoria hỏi.
“Nhiều như bệnh sởi và chứng ho gà vậy,” Dougless lầm bầm. “Tôi cho là Phu nhân Margaret đã khỏi cúm rồi?”
“Bà là người phụ nữ tràn trề sinh lực nhất.”
“Tôi có thể thấy điều đó.”
Họ ngồi bầu bạn trong yên lặng một lúc, Dougless nhìn khung cảnh xinh xắn và cố không nghĩ tới cuộc trạm chán của cô với Nicholas đêm hôm trước. Cô hỏi Honoria điếm là gì và tìm ra nó là chỉ người đàn bà phóng đãng. Dougless cắn vào lưỡi mình trước một cơn giận mới được hình thành.
“Thế còn bạn nối khố?” cô hỏi Honoria.
“Người bạn từ sâu thẳm trong tim.”
Dougless thở dài. Vậy là Nicholas và Robert Sydney là “những người bạn từ sâu thẳm trong tim.” Không ngạc nhiên gì Nicholas sẽ chẳng tin bất cứ điều gì xấu xa về người đàn ông đó. Một kiểu tình bạn, cô nghĩ. Nicholas lăn lộn trên bàn với vợ của Robert, và Robert lập kế hoạch khiến bạn mình bị hành hình.
“Robert Sydney là một tên lãng tử,” Dougless lầm bầm.
Honoria trông như bị sốc. “Cô biết anh ta? Cô quan tâm đến anh ta?”
“Tôi không biết anh ta, và tôi chắc chắn là không quan tâm đến anh ta.”
Honoria trông bối rối đến độ Dougless hỏi lãng tử nghĩa là gì. “Đại khái là một kiểu biểu lộ sự yêu mến, nghĩa của nó ám chỉ một gã lêu lổng đẹp trai.”
“Biểu lộ sự yêu mến? Nhưng—” cô ngắt ngang. Khi Nicholas hỏi cô quay về thế kỷ mười sáu để nấu ăn cho anh và cô đã thật là giận dữ, cô đã gọi anh bằng những cái tên mục nát và Nicholas đã bổ sung thêm “lãng tử” vào danh sách. Anh chắc hẳn phải yêu thích việc nghe một phụ nữ giận dữ gọi anh bằng một từ ngữ chỉ sự yêu mến.
Cô mỉm cười trước ký ức đó. Anh chắc chắn thật sự là một gã lãng tử.
Một trong số những người phụ nữ, người là cô hầu gái của cô hầu gái của Phu nhân Margaret, chuyền qua những chiếc bánh quy nhỏ làm từ quả hạnh nghiền.
Nhai trệu trạo, Dougless hỏi, “người phụ nữ xinh xắn tóc đen ngồi cạnh Nicholas ở bàn ăn hôm nay là ai?”
“Phu nhân Arabella Sydney.”
Dougless bị nghẹn và ho, phun phì phì những mẩu vụn. “Phu nhân Arabella? Cô ta ở đây đã lâu chưa? Cô ta đến khi nào? Khi nào thì cô ta rời đi?” Tấm bưu ảnh, Dougless nghĩ. Đó là nơi cô đã nhìn thấy người đàn bà ấy: Bức chân dung trong tấm bưu ảnh cô đã mua ở Bellwood.
Honoria mỉm cười. “Cô ấy tới tối qua và sẽ rời đi vào sáng sớm ngày mai. Cô ấy tham gia chuyến đi cùng chồng tới Pháp. Họ sẽ không quay trở lại hàng năm nữa, thế nên cô ấy tới chào từ biệt Phu nhân Margaret của tôi.”
Tâm trí Dougless chạy đua. Nếu Nicholas vẫn chưa cùng Arabella trên bàn và ngày mai Arabella sẽ rời đi, vậy thì chuyện đó sẽ phải là hôm nay. Cô phải dừng nó lại!
Bất thình lình, cô gập đôi người lại, tay đặt trên bụng, và bắt đầu rên riết.
“Cô bị sao thế?” Honoria hỏi, đầy quan tâm.
“Tôi ăn phải cái gì đó. Tôi phải quay trở về nhà.”
“Nhưng—” Honoria bắt đầu.
“Tôi phải đi.” Dougless thốt ra một vài tiếng rên rỉ nữa.
Nhanh chóng, Honoria đi tới chỗ Phu nhân Margaret và trở lại sau vài phút. “Chúng ta đã được phép rồi. tôi và một người giữ ngựa sẽ hộ tống cô.”
“Tuyệt. Ta hãy đi nhanh nào.”
Honoria nhìn đầy quan tâm khi Dougless nhanh chóng tiến về khí những con ngựa. Khi người giữ ngựa giúp cô lên yên, Dougless trông chẳng ốm tí nào hết.
Dougless đáng lẽ phải quẳng chân cô qua cái yên lệch ngu ngốc, nhưng không có bàn đạp ở một bên, thế nên cô quấn chặt chân mình vào chỗ nhô ra ở phía trước, cầm lấy chiếc roi cưỡi ngựa nhỏ, và quất nó vào mong con ngựa. Cúi rạp người về phía trước, cô treo bám vào con ngựa khi nó phi như sấm sét xuống con đường bẩn thỉu đấy ổ gà.
Phía sau cô là người giữ ngựa và Honoria đang phi tới, cô hết sức có thể để theo kịp cô.
Dougless bắt con ngựa nhảy đến hai lần, một lần là qua một chiếc xe bò, một lần qua chiếc xe cút kít nhỏ bằng gỗ. Cô ghì mạnh cương khi một đứa trẻ chạy ngang qua đường và xoay xở để tránh nó. Cô phi qua một bầy ngỗng làm dấy lên một tràng ồn ào huyên náo khủng khiếp.
Khi cô tới ngôi nhà, cô nhảy xuống khỏi yên ngựa, trượt chân bởi cái váy nặng nề, và ngã sấp mặt về phía trước.Nhưng cô không phí lấy một giây khi cô nhỏm dậy và bắt đầu chạy, lao nhanh qua cánh cổng mở tung, sau đó chạy xuống bức tường gạch và lên cầu thang, băng ngang qua sân hiên và vào nhà thông qua cửa trước.
Ngay khi cô ở trong nhà, cô dừng lại và nhìn trừng trừng lên cầu thang? Ở đâu? Nicholas ở đâu? Arabella? Cái bàn?
Một giọng nói vang lên bên trái cô, và khi cô nghe thấy tiếng Kit, cô chạy tới chỗ anh ta. “Anh có biết chỗ nào có cái bàn, dài khoảng mét tám, rộng chín tấc? Chân bàn được làm thành hình xoắn ốc.”
Kit mỉm cười trước sự khần cấp trong giọng nói của cô—và trước cái nhìn hoang dã của cô. Khuôn mặt cô nhễ nhại mồ hôi, cái mũ vải của cô nửa như rơi ra, và mái tóc màu vàng đỏ của cô xoã tung xuống vai. “chúng tôi có rất nhiều bàn như thế.”
“Cái này rất đặc biệt.” Cô đang cố giữ bình tĩnh, nhưng cô dường như không thể làm thế. Và cô đang cố để thở, nhưng cái áo nịt ngực đang siết lấy phổi cô. “Nó ở trong phòng Nicholas hay dùng, và có một tủ áo trong phòng, một nơi rộng đủ để hai người có thể trốn được trong đó.”
“Tủ áo?” Kit nói, bối rối, và Dougless nhận ra rằng tủ áo nước Anh vào thời Elizabeth đệ nhất vẫn chưa là chỗ để treo quần áo.
Một người đàn ông lớn tuổi phía sau Kit thì thầm điều gì đó với anh, và Kit mỉm cười. “Phòng ngủ cạnh phòng của Nicholas có một cái bàn như thế. Cậu ấy thường—”
Dougless không nghe phần còn lại. Quẳng váy và váy lót qua cánh tay, cô chay lên cầu thang. Phòng ngủ của Nicholas theo chiều đi xuống cách hai phòng về bên phải và cạnh nó là một cánh cửa. cô thử tay nắm, nhưng nó đã bị khoá. Cô chạy vào phòng anh và băng qua nó, nhưng cánh cửa nối hai phòng cũng bị khoá.
Cô đập mạnh vào cánh cửa với cả lòng bàn tay mở. “Nicholas! Nếu anh ở trong đó, để cho em vào. Nicholas! Anh có nghe thấy em không?”
Cô có thể thề rằng cô đã nghe thấy tiếng động ở bên trong căn phòng. “Nicholas!” cô hét khi cô đấm sầm sầm và đá cánh cửa. “Nicholas!”
Khi anh mở cửa, một con dao găm trông đầy chết chóc nằm trong tay anh. “Mẹ ta vẫn khoẻ chứ?” anh hỏi.
Dougless đẩy anh để băng qua. Ở đó, dựa vào tường là chiếc bàn cô đã nhìn thấy ở thư viện của Harewood. Nó mới hơn bốn trăm năm, nhưng nó vẫn là cái bàn ấy. Và ngồi trên ghế, cố gắng để trông vô tội là Phu nhân Arabella.
“Ta sẽ cho ngươi biết—” Nicholas bắt đầu.
Nhưng Dougless cắt ngang anh khi cô giật mở tung cánh cửa nhỏ bên trái cửa sổ. Ở đó, co cụm dựa vào cái giá sách, là hai người hầu. “Đây là lý do tại sao tôi muốn anh mở cửa,” cô nói với Nicholas. “Hai gã do thám này sẽ nhìn thấy hết mọi thứ hai người sắp sửa làm.”
Nicholas và Arabella thở hắt ra với cô, không nói nên lời.
Dougless nhìn vào hai người hầu. “Nếu một từ về chuyện này lọt ra ngoài, chúng ta sẽ biết ngay ai là kẻ mồm mép. Các người có hiểu ý tôi không?”
Mặc kệ kiểu nói năng lạ lùng của Dougless, họ thật sự là có hiểu ý cô. “Giờ thì ra khỏi đây,” cô nói.
Nhanh như chuột nhắt, họ lon ton chạy ra khỏi phòng.
“Ngươi—” Nicholas bắt đầu.
Lờ tịt anh đi, Dougless quay sang Arabella. “Tôi đã cứu mạng cô, vì chồng cô sẽ nghe được về chuyện này và thậm chí anh ta sẽ—” Dougless hít một hơi thật sâu. “Tôi nghĩ cô tốt nhất nên đi đi.”
Arabella, không quen bị nói chuyện kiểu như thế, bắt đầu phản đối, nhưng sau đó cô ta nghĩ tới tính khi của chồng mình. Cô ta nhanh chóng rời khỏi căn phòng.
Khi Dougless quay sang Nicholas, cô thấy cơn thịnh nộ trên khuôn mặt anh—điều mà chẳng có gì mới mẻ hết, vì anh hiếm khi nhìn cô theo cách khác kể từ khi cô tới đây. Cô tặng cho anh một cái trừng mắt dữ dội, sau đó bắt đầu rời đi.
Cô không ra được tới cửa vì Nicholas đã đóng sầm nó vào mặt cô.
“Ngươi do thám ta?” anh hỏi. “Ngươi thích thú nhìn những gì ta làm với những người đàn bà khác?”
Đếm đến mười, Dougless nghĩ, hay tốt hơn là hai mươi. Cô hít vào một hơi thật sâu. “Tôi không thích thú gì việc nhìn anh tự biến mình thành kẻ ngốc với đàn bà, cô nói một cách bình tĩnh. “Tôi đã nói tại sao tôi ở đây. Tôi biết anh sắp… sắp có Arabella trên bàn vì anh đã làm thế. Những người hầu kể cho tất cả mọi người, John Wilfred viết lại câu chuyện, Arabella mang thai con anh, và Robert Sydney giết cô ấy. Giờ thì tôi đi được chưa?”
Cô theo dõi những cảm xúc chạy ngang qua khuôn mặt của Nicholas, giận dữ, hỗn độn, và Dougless cảm thấy thương cảm cho anh. “Em biết những gì em nói thật không thể nào tin được. Khi anh tới với em, em cũng không tin anh, nhưng Nicholas, em đến từ tương lai và em được gửi ngược lại thời đại này để ngăn cản sự hủy hoại trong toàn bộ gia đình anh. Lettice—”
Cái nhìn của anh cắt ngang cô. “Ngươi dám bôi nhọ một người phụ nữ vô tội? Hay là ngươi ghen tuông với tất cả đàn bà ta chạm vào?”
Lời thề Dougless kiểm soát những cảm xúc của cô bay ra ngoài cửa sổ. “Anh, cái đồ con công phù phiếm! Tôi khôngthèm quan tâm tới chuyện anh ngủ với bao nhiêu đàn bà. Nó chẳng là gì với tôi hết. Anh không phải là người đàn ông tôi đã một lần biết. Thật là anh chỉ đàn ông bằng một nửa anh trai mình. Tôi được gửi ngược lại thời đại này để sửa sai thành đúng, và tôi sẽ làm hết sức, dù anh có phá ngang tôi như thế nào đi chăng nữa. Có lẽ nếu tôi ngăn cản đựoc cái chết của Kit, điều đó sẽ cứu những sự sản của dòng họ Stafford, sau đó không một ai sẽ phải cố thay đổi anh khỏi trở thành một thần dê dâm đãng. Giơ thì để tôi ra khỏi đây.”
Nicholas không dịch chuyển khỏi phía trước cánh cửa. “Ngươi nói đến cái chết của anh trai ta. Nếu ngươi có ý phù phép—”
Dougless giơ tay lên trời và quay đi. “Tôi không phải là phù thủy. Anh không hiểu đựoc điều đó à? Tôi chỉ là một người bình thường, không có gì đặc biệt, người bị mắc kẹt trong một tình huống vô cùng kỳ lạ.” cô quay lưng lại với anh. “Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra khi Kit chết. Anh nói anh đang luyện kiếm và anh chém phải cánh tay mình, thế nên anh không thể cưỡi ngựa với anh ấy được. Anh ấy thấy một cô gái nào đó ở hồ nước và đuổi theo cô ta. Anh ấy bị chết đuối. Đấy là tất cả những gì tôi biết.” Ngoại trừ rằng Lettice có thể phải chịu trách nhiệm, Dougless nghĩ, nhưng cô không thêm điều đó vào.
Anh đang nhìn trừng trừng vào cô, ánh mắt anh đầy thù địch.
Giọng cô dịu dàng. “Khi anh đến với em, em cũng không tin anh,” cô lặp lại. “Anh kể cho em vài thứ không có trong những cuốn sách lịch sử, nhưng em vẫn không tin anh. Cuối cùng anh đưa em tới Bellwood và chỉ cho em cánh cửa bí mật chứa một hộp nhỏ bằng ngà. Không một ai, trong từng ấy năm của bao nhiêu đời chủ nhân khác nhau của toà lâu đài tìm thấy cánh cửa. Anh nói Kit đã chỉ cho anh cánh cửa một tuần trước khi anh ấy chết.” Cô không muốn nghĩ Kit sẽ chết.
Nicholas thở hắt ra với cô. Cô ta là phù thủy, vì chỉ mới gần đây thôi, Kit nhắc đến một cánh cửa bí mật ở Bellwood, cánh cửa mà anh ấy vẫn chưa chỉ cho em trai mình. Cô ta đã làm gì với Kit để thuyết phục anh ấy kể cho cô ta về cánh cửa mà theo luật chỉ được biết bởi những thành viên trong gia đình thôi?
Sự thật thì cô ta đang làm gì trong gia đình và toàn bộ gia nhân của anh? Hôm qua anh đã nghe một người đàn ông làm việc ở chuồng ngựa hát một bài ca gì đó đầy ngớ ngẩn gọi là “Zip-A-Dee-Doo-Dah.” Ba trong số những người phụ nữ của mẹ anh giờ cũng dùng sơn trên mí mắt của họ điều mà họ nói rằng đến từ “Tiểu thư” Dougless. Mẹ anh—người mẹ thông thái, điềm đạm, ôn hào của anh—nhận lấy thuốc từ tay cô ta với sự tin tưởng của một đứa trẻ nhỏ. Và Kit nhìn cô nàng tóc đỏ đó với cảm xúc mãnh liệt của con chim nhìn con mồi của mình.
Trong có vài ngày cô ta ở trong nhà của dòng họ Stafford, cô ta đã đảo lộn mọi thứ. Những bài hát, những điệu nhảy đầy táo bạo, những câu chuyện cô ta kể (gần đây người trong lâu đài bắt đầu nói chuyện về những người nào đó có tên là Scarlett và Rhett[52]), thậm chí cách cô ta vẽ mặt cũng ảnh hưởng tới tất cả mọi người. Cô ta là một ả phù thủy, và cô ta đang dần dần dắt tất cả mọi người dưới câu thần chú của cô ta.
Nicholas là người duy nhất toan thử để kháng cự lại cô ta. Khi anh cố gắng nói với Kit về quyền lực mà người đàn bà đó đang thu thập được, Kit đã cười phá lên. “Một vài câu chuyện và bài hát thì có hậu quả gì mới được cơ chứ?” Kit đã nói.
Nicholas không biết ả đàn bà đó muốn gì, nhưng anh không có ý dễ dàng rơi vào câu thần chú của cô ta những những người khác. Anh sẽ kháng cự lại cô ta, dù nó có khó khăn tới nhường nào đi chăng nữa.
Giờ thì, nhìn trân trân vào cô ta, anh biết rằng kháng cự lại cô ta sẽ chẳng bao giờ là dễ dàng hết. Mái tóc màu đỏ vàng của cô ta xoã xuống vai, và cô ta cầm chiếc mũ vải gắn những hạt ngọc trai nhỏ ở trong tay. Anh chưa bao giờ nhìn thấy người phụ nữ nào đẹp như cô hết. Lettice, có lẽ, có những đường nét hoàn hảo hơn, nhưng người phụ nữ này, cô nàng Dougless, kẻ chọc giận anh, có cái gì đó còn hơn thế, cái gì đó anh không thể gọi tên.
Từ khoảnh khắc đầu tiên anh nhìn thấy cô ta, nó đã như là cô ta có bí mật nào đó để giữ lấy anh. Anh thích được kiểm soất với phụ nữ, thích hôn bọn họ và cảm thấy bọn họ tan chảy vào anh. Anh thích sự thách thức của việc chiến thắng một người phụ nữ khó khăn, và anh thích cách cảm giác quyền lực nó cho anh khi anh bước đi khỏi cô ta.
Nhưng ngay từ lần đầu tiên người phụ nữ này đã hoàn toàn khác. Anh theo dõi cô ta còn nhiều hơn cô ta quan sát anh. Anh nhận thức được mỗi lần cô ta nhìn Kit, mỗi cái nhìn cô ta tặng cho một người hầu đẹp trai nào đó, mỗi lần cô ta mỉm cười hay cười phá lên. Đêm qua trong phòng anh sự nhận thức về cô ta đã trở thanh một nỗi đau đớn, và sự nhận thức này khiến anh giận dữ đến độ anh khó có thể nói hay nghĩ mạch lạc được. Tác động của cô ta đến anh khiến anh nổi giận. Sau khi cô ta rời đi, anh đã không ngủ vì anh biết cô ta đang khóc. Nước mắt của đàn bà chưa bao giờ khiến anh bận lòng trước đây. Đàn bà luôn khóc lóc. Họ khóc lóc khi bạn rời bỏ họ, khi bạn không làm điều mà họ muốn, khi bạn bảo họ bạn không yêu họ. Anh thích đàn bà như Arabella và Lettice, những người không bao giờ khóc vì bất cứ lý do nào hết.
Nhưng đêm qua người phụ nữ này đã dành cả đêm để khóc, và thậm chí ngay cả anh không thể nghe cũng như nhìn thấy cô ta, anh có thể cảm thấy những giọt nước mắt của cô. Ba lần, anh gần như đến với cô ta nhưng anh xoay xở để kéo căng bản thân mình lại. Anh không định để cho cô ta biết cô ta có được quyền lực bao trùm lấy anh.
Còn về câu chuyện quá khứ và tương lai của cô ta, anh không quan tâm gì nhiều đến nó. Nhưng có cái gì đó về cô ta rất lạ. Anh không tin dù chỉ một giây phút nào cô ta là công chúa của Lanconia—cũng như anh không tin mẹ anh tin cô ta, nhưng Phu nhân Margaret thích những bài hát kỳ lạ và người phụ nữ này có cách nói chuyện thật lạ kỳ. Mẹ anh thích cái cách người phụ nữ này hành động như thể mọi thứ đều mới mẻ đối với cô ta, từ thức ăn đến áo quần đến những người hầu.
“…anh sẽ nói cho tôi, đúng không?”
Nicholas nhìn trừng trừng vào cô ta, anh không có bất cứ ý tưởng nào về những gì cô ta đang nói. Nhưng bất thình lình một đợt sóng khát khao cô ta ngập đầy mạch máu anh đến nỗi anh phải lùi lại dựa vào cánh cửa. “Ngươi sẽ không bỏ bùa ta như ngươi đã làm với gia đình ta,” anh nói cứ như thể anh có ý thuyết phục bản thân mình.
Dougless nhìn thấy khát khao trong đôi mắt anh, nhìn thấy cái cách mí mắt anh thấp xuống. Bất chấp bản thân mình, tim cô bắt đầu đập mạnh. Mày chạm vào anh ấy và mày sẽ quay trở lại, cô tự nhủ với bản thân, nhưng mày không thể rời đi cho tới khi Kit an toàn và sự bội bạc của Lettice được phơi bày.
“Nicholas, em không có ý bỏ bùa anh, và em không làm gì với gia đình anh, cái mà em không cần phải làm, để sống sót.” Cô vươn tay ra để chạm vào anh. “Nếu anh chỉ cần nghe em thôi…”
“Nghe ngươi nói về quá khứ và tương lai?” anh nói với một nụ cười khinh bỉ. Anh cúi mặt xuống gần với cô. “Chú ý những gì ngươi làm, đàn bà, vì ta sẽ theo dõi ngươi. Khi những lời nói đến rằng ngươi không có người bác nào là vua hết, tự bản thân ta sẽ quẳng ngươi ra khỏi gia đình ta. Giờ thì ngươi tránh khỏi ta, và đứng có do thám ta nữa đấy.” Quay người, anh sầm sập ra khỏi phòng, bỏ lại Dougless một mình và cảm thấy không nơi nương tựa.
Cô nhìn qua căn phòng ngủ tới tấm lưng đang rút lui của anh. “Làm ơn, thưa Chúa,” cô cầu nguyện, “chỉ cho con làm cách nào để giúp Nicholas. Để con làm được điều con đã thất bại lần đầu tiên. Làm ơn chỉ cho con cách.”
Cảm thấy già nua hơn khi cô bước vào, cô rời khỏi căn phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.