A Đỗ Và Tiểu Chi

Chương 5: Hoàn




9.
“Tiểu Chi, chỉ có thể để cậu chịu thiệt ở chỗ này. Buổi tối, cậu ngủ trên lầu, tôi ngủ dưới lầu.” A Đỗ bước lên sàn gỗ vang lên tiếng kẽo kẹt. Cậu ấy đun một bình nước ấm bằng bếp ga rồi pha với nước lạnh để thành nhiệt độ thích hợp, rồi mang lên lầu cho tôi. Cồn iod và tăm bông cũng được đặt ở bên cạnh.
Thực ra, Chú Đỗ đã mua một căn nhà ở thương mại trong thị trấn cho A Đỗ. Còn để lại cho A Đỗ một cửa tiệm sửa chữa.
“Ba tôi đã về nhà để chăm sóc ông bà nội rồi. Tôi đã bán nhà thương mại để lấy vốn khởi nghiệp. Có điều tôi sẽ sớm có thể mua được một căn nhà mới.” A Đỗ vội vàng bổ sung thêm một câu, sợ tôi chê cậu ấy là người không có nhà.
Tôi không nói gì. Tôi biết A Đỗ thích tôi. Nhưng tôi phải làm sao để báo đáp lại tình cảm này đây? Tôi lần lượt cởi cúc áo bông của tôi ra, cố nén cơn đau nâng cánh tay lên, cởi áo len xuống, chỉ để lại áo lót bên trong.
Mặt của A Đỗ đỏ như một mảnh vải đỏ. Cậu ấy đứng bật dậy, lớn tiếng nói: “Tôi đi xuống… nấu thêm một bình nước ấm mới.” Còn chưa nói xong, cậu ấy đã bỏ chạy như bay, giống như một chú chó lạc vào cánh đồng hoang.
Tôi không khỏi nhớ tới ngày đó, A Đỗ đè tôi lên bức tường ở nhà kho sắt, ánh nắng mặt trời của buổi chiều mùa thu vẫn nóng rực như cũ, cậu ấy cưỡng hôn tôi dịu dàng, sâu lắng.
Thật là, khi đó có can đảm cưỡng hôn, thế mà bây giờ lại chạy trối chết?
Những chiếc khăn trong thùng là khăn mới, tôi vắt khô khăn mặt mềm mại, vén áo lót lên, ấn khăn nóng lên vết roi. Hơi nóng từ chiếc khăn nóng làm tôi hơi đau đớn, nhưng lại rất thoải mái. Tôi cầm tăm bông, thấm một chút cồn iod, thật cẩn thận bôi lên vết roi. Xử lý xong vết thương trên cánh tay, chỉ còn lại trên lưng.
Trong phòng có đặt một cái gương, tôi nhìn gương vén quần áo trên lưng lên, nhìn thấy những vết roi đan xen trên tấm lưng trắng như tuyết, nhìn mà giật cả mình. Lúc mẹ tôi đánh tôi, thật sự đánh gần chết mới thôi.
Nhưng mà, bây giờ bà ấy không phải mẹ tôi nữa.
Chuyện xảy ra chập tối đã trở thành một vệt mờ trong tâm trí tôi. Mẹ tôi giống như nổi điên, ba tôi muốn đem tôi đi bán. Và A Đỗ giống như thiên thần từ trên trời giáng xuống, giải cứu tôi khỏi đòn roi của sào phơi quần áo.
Tôi không thể không hát bài ca dao kia.
“Trên đối dưới, nhỏ đối lớn, trước đối sau, trái đối phải, nhiều đối ít, già đối trẻ, nam đối nữ, A Đỗ đối Tiểu Chi…”
Tiếng hát của tôi nhẹ nhàng, một bài ca dao, hát đến uyển chuyển triền miên, là lý tưởng cũng là hiện thực.
A Đỗ là lý tưởng nhân gian, cũng là hiện thực, là cọng rơm duy nhất cứu mạng tôi ở trong gia đình bê tha không thể chịu nổi này.
Cậu ấy ở dưới rất lâu không lên, cũng không biết đang làm gì.
Tôi gọi cậu ấy.
“A Đỗ.”
Một lúc sau, tiếng A Đỗ bước lên cầu thang gỗ vang lên.
“Tiểu Chi.”
Dáng người A Đỗ cao gầy, gác mái nhỏ vốn dĩ đã nóng nực, chật chội nay càng chật hẹp hơn, giống như hộp giày do một đứa trẻ làm lên.
“Chỗ ở sau lưng, tớ không với tới. Giúp tớ một chút.” Lúc nói những lời này, tôi nhắm hai mắt lại. A Đỗ muốn gì? Tôi lại có thể cho cậu ấy gì đây? Tôi hiểu rất rõ rằng thứ duy nhất tôi có thể cho cậu ấy chỉ có bản thân mình.
Tôi nằm trên giường, vén áo lót lên, để lộ ra vết thương trên lưng. Trong gương, tôi thoáng thấy A Đỗ đang nhìn lưng tôi, đồng tử hơi co lại. Giống như những vết thương đó hung hăng làm phỏng cậu ấy.
A Đỗ cầm lấy tăm bông. Tăm bông nhỏ và mỏng được cầm ở trên tay cậu ấy, khiến tay cậu ấy có vẻ càng thêm to rộng và thô ráp.
“Đứng dậy, không cần nằm.” Giọng nói của cậu ấy ép tới thấp nhất, mím môi, nhưng lại khiến tôi nhìn thấu được cảm xúc mãnh liệt phía sau động tác kiềm chế và ẩn nhẫn đó.
Tôi làm theo. Cảm nhận được ngón tay cậu ấy căng chặt, cồn iod lạnh lạnh bôi lên vết thương ở sau lưng có cảm giác đau đớn, nóng bỏng. Khóe mắt liếc nhìn qua gương. Tôi đứng đưa lưng về phía cậu ấy, đỉnh đầu tôi vừa vặn tới xương quai xanh của cậu ấy. A Đỗ rũ mắt, cầm tăm bông, nín thở, ánh mắt lướt qua dây áo ngực được buộc ở sau lưng tôi, hầu kết chuyển động lên xuống. Một sự xúc động tự nhiên nảy sinh, khiến tôi bỗng nhiên xoay người, ôm lấy eo A Đỗ, vùi đầu vào trong ngực cậu ấy.
Vóc dáng A Đỗ rất cường tráng, mùa đông âm u lạnh lẽo, cũng chỉ cần một chiếc áo hoodie dài tay là đủ. Xuyên qua lớp áo dài tay, làn da nóng rực của cậu ấy như muốn thiêu đốt tôi, tôi cũng không biết bản thân mình đang chờ đợi cái gì, tôi chỉ muốn dựa vào trên vai cậu ấy, cho dù chỉ là lặng lẽ ở bên cậu ấy thôi cũng được.
“?” A Đỗ hít một hơi thật sâu, tôi cảm nhận được vòng eo mảnh khảnh của cậu ấy đang căng thẳng, giống như khoảnh khắc cuối cùng khi một viên đạn được nạp đạn và b ắn ra từ họng súng của một bộ phim truyền hình dài tập.
“Như vậy không được, Tiểu Chi. Như vậy không được.” A Đỗ nhắm mắt, hai tay cầm lấy bàn tay nhỏ của tôi, ngăn cản chúng tiếp tục quấy rối trên eo cậu ấy. Cậu ấy hơi nhích người ra xa tôi một chút, siết chặt tay của tôi.
Tôi im lặng mà nhìn về phía chiếc giường cũ mềm mại sạch sẽ. A Đỗ bắt gặp ánh mắt của tôi.
“Không được. Cậu còn rất nhỏ. Nghe lời nào.” A Đỗ khàn họng nói. Tôi suy sụp, lại có chút xấu hổ và khó xử, trong sự xấu hổ và khó xử lại thở phào một hơi nhẹ nhõm, đột nhiên ngồi phịch xuống giường. A Đỗ nhân cơ hội này ngồi xổm xuống, nửa quỳ ở chân giường. Chỉ có bàn tay chúng tôi vẫn đang nắm chặt lấy nhau như cũ. Tôi nhìn bàn tay đang nắm lấy nhau của chúng tôi, trong đầu rất sáng suốt.
Thật ra, tôi đã sớm thích A Đỗ rồi phải không? Tôi thích cậu ấy, không có tiền cũng thích.
“Tiểu Chi, tớ đang đợi cậu lớn lên.” A Đỗ chỉ nói câu này. Cậu ấy kéo tay của tôi qua, đặt lòng bàn tay mềm mại của tôi vào trong lòng bàn tay to lớn của cậu ấy…
“Tớ không đi học nữa.” Tôi nói với cậu ấy. Tôi không nghĩ mình còn đủ điều kiện đi học.
“Cậu muốn đi học không?”
“Muốn.”
“Vậy cậu đi học đi. Tớ nuôi cậu.”
10.
Hai năm sau, tôi đến một thành phố ven biển để học đại học. Thành phố này giống với thị trấn Lãm, không khí âm u lạnh lẽo và ẩm ướt, ở đây còn có gió biển mặn mòi nhưng không có gia đình phiền toái.
Ba mẹ tôi sẽ không tìm được tôi.
A Đỗ cũng sẽ không để bọn họ tìm được tôi.
Hai mươi vạn bán con gái, đã tận tình tận nghĩa rồi.
Năm ấy lúc tôi học năm hai, có một trường dạy lái xe mới mở ở đối diện trường. Các bạn nữ trong lớp bàn tán xôn xao ông chủ của trường dạy lái xe.
“Ông chủ đẹp trai quá. Giống như một diễn viên Hồng Kông, a a a, tớ muốn thấy anh ấy chải tóc lên.”
“Anh ấy hình như không lớn hơn chúng ta bao nhiêu. Tuổi còn trẻ lại còn giàu…”
“Giàu thì giàu, kiếm tiền rất là vất vả đó.”
“Tớ muốn ông chủ dạy tớ lái xe, không muốn huấn luyện viên Hầu Tử dạy tớ.”
“Đúng rồi, Tiểu Chi. Cậu có muốn báo danh học lái xe cùng tụi mình không?” Cô gái chơi thân với tôi gọi tôi lại.
Tôi lắc đầu: “Tớ đã có bằng lái xe rồi, tớ không đi đâu.”
“Nghe nói có một đàn anh khoa vật lý đang theo đuổi cậu, cậu không chịu à?” Cô gái lại nhiều chuyện hỏi một câu.
Tôi nháy mắt với cô ấy: “Tớ đã có bạn trai rồi.” Nói đến đây, trong lòng tôi có chút rung động: “Ông chủ trường dạy lái xe kia ấy, có nhiều con gái vây quanh anh ấy lắm hả?”
“Đúng vậy. Nhưng mà, nghe người khác nói anh ấy rất lạnh nhạt. Giống như một tảng băng lớn vậy.”
“Dẫn tớ đi xem đi.” Tôi đội một cái mũ lưỡi trai lên đầu, còn đeo một cái kính râm.
Vừa bước vào nơi tập lái đã nhìn thấy A Đỗ đang khoanh tay đứng dưới đoạn đường dốc.
Cậu ấy mặc áo thun màu trắng phối với quần đen, có lẽ là bởi vì bôn ba ngoài trời nhiều năm nên làn da đen hơn so với những bạn nam cùng tuổi, hơn nữa khuôn mặt cậu ấy lạnh lùng, nên trông cậu ấy có vẻ lớn hơn bạn đồng trang lứa vài ba tuổi.
Mấy bạn nữ ríu rít xung quanh cậu ấy. A Đỗ đứng ở đó, lắng nghe rất lâu, trong ánh mắt hiện lên vẻ mất kiên nhẫn. Tôi đứng ở xa nhìn thấy rất rõ ràng, không nhịn được mà cười thầm. Cậu ấy vẫn là chàng thiếu niên thời cấp ba. Thiếu niên có thể lạnh nhạt với bất kỳ người con gái nào, nhưng chỉ đỏ mắt mong chờ với tôi.
Không biết bạn nữ nói gì đó với cậu ấy, môi A Đỗ mấp máy vài cái rồi xua tay, bọn họ liền thất vọng mà lập tức giải tán. Tôi nhìn xung quanh không có ai, các học viên đều đang tương tác với huấn luyện viên Hầu Tử và Qua Bì nên chạy lấy đà một cái lao “vù” đến trước mặt A Đỗ, nhào vào lòng cậu ấy.
A Đỗ hình như rất ngạc nhiên, trong lòng có thể đang suy nghĩ: “Nữ học viên nhiệt tình này từ đâu ra vậy?” Muốn đẩy tôi ra. Ngửi được mùi hương quen thuộc trên người tôi, cậu ấy đổi từ đẩy thành ôm, lập tức ôm tôi vào trong lòng.
“Tiểu Chi, sao em lại nghịch ngợm như vậy.” Cậu ấy cưng chiều tháo kính râm của tôi xuống, nhéo lên cái mũi nhỏ mềm mại của tôi.
Tôi làm nũng nói: “Em nghịch ngợm chỗ nào? Còn không phải ông chủ quá được chào đón sao, vội vàng qua đây xem xem chức vụ bà chủ của em còn giữ được không.”
A Đỗ vừa nghe, cười rầu rĩ: “Em đó, còn không tin anh sao?”
Tôi ngửi thấy mùi mồ hôi quen thuộc trên người cậu ấy, giống như mùi vị của muối biển, xen lẫn mùi bồ kết tươi mát, tôi vùi mặt vào ngực cậu ấy.
Tin.
A Đỗ, tớ tin cậu cả đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.