A Bird May Love A Fish

Chương 2:




Em không biết ta đã ở đấy, trốn khỏi thế giới và trốn khỏi chúng, ẩn mình dưới mọi bóng hình lướt qua thánh đường của chúng ta, trong bao lâu. Những dòng nước ấm và anh vuốt ve em, tay anh chậm rãi phiêu trong dòng chảy. Mặc kệ nguồn ấm, làn da em lạnh ngắt, nhưng anh mềm dịu và êm ả trong những cuộn hơi quấn tròn trên mặt nước. Vòng tay ôm quanh thân em, cằm vùi vào nơi lõm trên vai em, một bàn tay khum lấy ngực em, những ngón tay xòe ra, xoa vuốt dịu dàng làn da mềm trong niềm sùng kính.
“Anh đang làm gì vậy?”, em hỏi.
Anh buông em ra, lặn đi mất hút.
~
Ta ngủ bên nhau trên phiến đá lạnh tanh, đủ gần để thở cùng bầu không khí của nhau, và quá xa cách để chạm vào nhau mà không cần vươn tay đến. Anh run rẩy, cạn kiệt
“Em sẽ rời đi nhé?”, em hỏi.
Anh quay lưng lại và phớt lờ em.
~
Anh lướt đầu ngón tay xuống bụng em, nơi mặt nước bập bềnh bập bềnh ngay trên hông em. Bàn tay trải phẳng lên rốn em, lòng bàn tay anh tỏa nóng. Tay kia lần tìm trên sống lưng em, đếm những đốt xương em, dừng lại ở điểm cuối cùng ngay dưới gáy em, nơi có gì đó sai lạc.
“Em giải thích được không?”, em hỏi.
Sự run rẩy là tất cả những gì em được hồi âm. Anh lại mất hút.
~
Em dừng trước lối vào, vừa chớm khuất khỏi tầm mắt chúng, để những hơi gió khẽ khàng dợn nước nơi chóp sống lưng. Anh xuất hiện từ sau em, và em có thể nói rằng; không khí lay động khác lạ quanh anh, nặng nề hơn, trĩu xuống cùng mặt nước. Tay anh chạm vào vai em, và em rụt người.
“Chưa đủ với anh sao?”, em hỏi.
Anh kéo em vào sâu.
~
Với đôi tay cuồng dại, anh kéo em rút vào hang sâu, nhìn bóng cánh đen rợp của chúng sà qua ngoài kia, như mọi lần. Tìm kiếm một cá thể trong bầy đàn ấy.
“Sao lại cứu em?”, em hỏi.
Anh chạm vào tay em, kéo tay em vùi vào vùng trũng giữa xương quai xanh và cổ. Những chiếc vảy lạnh tanh trượt đi dưới những ngón tay em.
~
Nước bao bọc lấy ta, khóa khín bằng làn da và hơi nóng, những bàn tay lần tìm trên những lông vũ và vảy cá với sự thèm khát tương đương nhau. Những ngón tay anh để lại vệt ấm trên người em, trên xương sườn em, lướt qua xương chậu, vuốt ve đùi em bên dưới mặt nước. Em hôn lên môi anh, và ta cùng run rẩy, sự ẩm ướt của anh và không khí của em trở thành mùi hương của thân thể bao bọc lấy chúng ta. Môi anh rời khỏi em, lần xuống, chạm vào, nếm vị, thật cẩn trọng trên xương đòn. Đột nhiên cả hai tay anh đặt lên hông em, xoay tròn em, đặt em bên bờ dòng suối; cả anh và em đều đang giữa môi trường sống của mình, nhưng ta giao cảm nhau.
“Phải không nào?”, em hỏi.
Anh đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán em, và đáp lại em bằng cách duy nhất anh có thể.
-End-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.