9527

Chương 69:






'TỪ NAY TRỞ ĐI, CHO DÙ ANH VỀ NHÀ BẤT CỨ KHI NÀO, CÔ CŨNG SẼ VẪN ĐỢI ANH'
***
Ánh cười dâng lên trong mắt Kiều Mộ, với vẻ mặt trêu chọc, cô nói: "Hay anh cứ khó chịu một mình đi!"
Con ngươi Tiêu Trì sẫm lại, anh nghiến răng, khó nhọc buông cô ra.
Kiều Mộ đứng dậy chỉnh quần áo cho tử tế, cầm cây trâm vứt trên tủ đầu giường cài lên búi tóc, rồi đi mở cửa cho Tam Nhi.
Tam Nhi hết hồn, hắn lùi về sau một bước theo phản xạ, gãi đầu cười ngây ngô: "Chị... dâu."
"Hai anh em nói chuyện đi!" Kiều Mộ khẽ gật đầu, quay bước đi đánh răng rửa mặt và trang điểm.
Tối qua cô không mang theo quần áo, tranh thủ hãy còn sớm, phải về nhà tắm táp thay đồ mới được.
Tam Nhi cúi đầu, không dám nhìn thẳng mặt Tiêu Trì, hắn rụt cổ đứng xa thật xa: "Là thế này ạ, đã thẩm vấn rõ tội trạng thực sự của Quách Bằng Hải. Sếp phó Lương hỏi anh chuyện Trương Dương, anh tính xử lí thế nào?"
"Tôi đã hẹn thời gian cụ thể với Trương Dương rồi. Sau khi xuất viện, tôi đến thẳng viện điều dưỡng nói chuyện với cậu ấy. Còn về chuyển trường nào, cái này vẫn theo ý kiến của cậu ấy đi!" Tiêu Trì nhúm hai đầu lông mày, thở phù một hơi nhè nhẹ chẳng dễ nhận ra: "Có thể làm giả thẩm tra chính trị, nhưng chúng ta không thể giả vờ không biết nội tình."
Tam Nhi gật đầu, mặc dù thông cảm đấy, song cũng chỉ có thể làm như vậy.
Tiêu Trì dịch dịch người, tựa vào gối đầu, khe khẽ cử động tay trái đã tê rần.
"Với cả, sếp phó Lương bảo vụ án này phải đợi anh xuất viện mới chính thức bàn giao cho viện kiểm sát. Thành phố với trên tỉnh đều họp khen thưởng á." Mặt Tam Nhi thêm nét cười, đắc ý nhướng mày: "Nghe đâu sẽ khen thưởng các tập thể và từng cá nhân."
Tiêu Trì 'ờ' một tiếng, rồi hỏi Tam Nhi có chuyện gì nữa không.
Bị ánh mắt như lưỡi dao của anh phóng tới, Tam Nhi sực tỉnh, vội vàng vẫy tay cuốn xéo, còn chu đáo đóng cửa lại.
Tiêu Trì cau mày cáu kỉnh, vén chăn rời giường đi đánh răng rửa mặt. Kiều Mộ đã rửa mặt xong và đang trang điểm. Thấy anh đi vào, cô dịch sang bên, "Tại sao Trương Dương không thể học trường công an ạ?"
"Không phải không thể mà là sau khi tốt nghiệp không thể làm cảnh sát, không qua được khâu thẩm tra chính trị. So với đến lúc đó sẽ thất vọng thà rằng để cu cậu lí trí mà đối diện bây giờ còn hơn." Tiêu Trì cúi xuống thơm má Kiều Mộ: "Em yên tâm, anh sẽ nói chuyện nghiêm túc với cậu chàng!"
"Hiện tại tâm trạng của cậu ấy vẫn chưa ổn định." Kiều Mộ nghiêng đầu, cọ lên vai anh một cái, rồi tiếp tục trang điểm.
Tiêu Trì vỗ vỗ bả vai cô, trầm ngâm cầm kem đánh răng bóp lên bàn chải.
Vụ án của Sang Thiên về cơ bản đã điều tra rõ, những kẻ liên quan cũng đã bị bắt, xưởng dược bán ra hay như thế nào, bao giờ khôi phục sản xuất, sắp xếp công nhân viên ra sao, những việc này sẽ có phòng ban khác tham gia giải quyết, họ không hỏi tới nữa.
Hai cô con gái của Quách Bằng Hải do vợ gã nuôi. Trương Dương đã trưởng thành, không cần nuôi dưỡng. Trừ bỏ các khoản thu nhập bất hợp pháp và số tiền bị phạt, phần tài sản còn thừa sẽ trả cho cậu ấy.
Sửa soạn xong xuôi, Tam Nhi cũng mua bữa sáng trở lại.
Kiều Mộ vội về nhà tắm rửa thay quần áo, nên chỉ uống hớp nước rồi đi luôn, không ăn sáng cùng Tiêu Trì.
Nhân Tế Đường đã mở cửa làm việc lại. Sáng sớm ông nội và dì Lưu đã bắt tay vào quét dọn. Liệt Phong quanh quẩn sau mông ông, chốc chốc đưa thùng rác cho ông, chốc chốc tha chổi cho ông, chơi đùa rất vui vẻ.
Dì Lưu cũng phấn khởi, khen Liệt Phong nức nở. Kiều Mộ thay xong quần áo xuống lầu, đương chuẩn bị lấy xe thì con trai bác Trần A nhà bên - chú Tiểu Trần bỗng nhiên sang đây, đi thẳng vào phòng trị liệu, lắp bắp: "Chú Kiều ơi... Bố cháu mất đêm qua rồi!"
'Choang', chén trà rơi xuống đất, tiếp đó liền nghe thấy dì Lưu hét to: "Ông ơi, ông không thoải mái ở đâu ạ? Kiều Mộ ơi!"
Dứt lời, Kiều Mộ đã vào phòng trị liệu vừa giúp ông điều hòa nhịp thở, vừa kiểm tra triệu chứng bệnh: "Dì Lưu, lấy thuốc trợ tim của ông hộ cháu!"
"Ờ" Dì Lưu đáp lời, vứt luôn giẻ lau ba chân bốn cẳng mở ngăn kéo, cầm lọ thuốc trợ tim của ông nội ra.
Chú Tiểu Trần cũng hoảng, đỡ ông nội mà vành mắt đỏ hoe: "Chú Kiều, chú không sao chứ?"
"Không sao đâu ạ, chẳng qua tuổi già đột nhiên bị kích động, nên tim không chống đỡ nổi." Kiều Mộ an ủi, cô đổ viên thuốc trợ tim ra tay, đưa vào miệng ông nội.
Ngậm viên trợ tim, ông nội thở dốc một hồi, túm chặt tay Kiều Mộ khó nhọc ngồi thẳng dậy.
Kiều Mộ quỳ xuống, lo lắng khôn xiết: "Ông ơi..."
Ông nội gật gật đầu, chậm rãi hít thở, đau buồn không sao hiểu nổi: "Tối qua bọn ta vẫn chơi mạt chược với nhau, còn bàn bạc xong xuôi hai hôm nữa cùng đi nghe kịch."
"Thế sự vô thường ! Ông ơi, ông đừng đau lòng quá!" Nom ông đã đỡ hơn, dì Lưu dần dần yên tâm.
Ông nội xua xua tay, mệt mỏi khép mi, khóe miệng mấp máy nhưng không thốt nên lời.
Kiều Mộ bắt mạch cho ông, sau đấy mỉm cười xin lỗi chú Tiểu Trần, tiễn chú ra ngoài.
Rời khỏi phòng khám, chú Tiểu Trần cười khổ đi sang nhà họ Hứa kế bên.
Trở vào, thấy ông nội vẫn rất không thoải mái, Kiều Mộ bước tới ngồi cạnh ông, thăm mạch cho ông lần nữa: "Ông đến bệnh viện với cháu một chuyến đi ạ, làm kiểm tra sức khỏe chi tiết."
"Đợt tháng ba ông vừa làm rồi!" Ông nội vẫn nhắm mắt, khẽ thở dài: "Gần đây ông hay nghĩ bảo, ví thử giục cháu kết hôn, liệu cháu có oán trách ông cũng gia trưởng như những nhà khác không? Cháu làm gì ông cũng khoa tay múa chân chỉ đạo."
"Không đâu ạ! Đợi Tiêu Trì ra viện, cháu hỏi xem anh ấy có bằng lòng cưới cháu không." Kiều Mộ ngả đầu gối lên đôi vai rõ ràng đã trở nên gầy yếu của ông, cô cong khóe môi: "Nếu anh ấy không đồng ý thì cháu gả cho Tần Bân."
Ông nội vén mí mắt, gật đầu nhè nhẹ: "Tùy cháu Càng già càng lo có chuyện còn chưa làm xong. Tiền mua nhà của Kiều Huy, lần trước nó về, ông đã cho nó. Nhân Tế Đường đứng tên hai đứa rồi đấy."
'Dạ', Kiều Mộ lấy tay về, tiện thể nhìn đồng hồ. Cô nhờ dì Lưu trông nom ông nội dùm, còn mình quay lại bệnh viện để làm việc trước đã.
Mặc áo blouse, đến phòng làm việc, vừa ngồi xuống thì Hứa Thanh San gọi điện thoại tới bảo cô nàng đã về nhà, đang ở bên hai ông cụ đang thở ngắn than dài suốt.
"Thứ Sáu tao mới giải quyết được thủ tục xin thôi việc. Cấp trên đi công tác, vất vả cho mày!" Kiều Mộ nhấp môi, đứng dậy đi vào hành lang, "Mày bảo dì Lưu chuẩn bị ít canh giải rượu. Đừng để hai cụ uống nhiều quá!"
"Tao biết rồi! Mày làm việc đi, có gì tao gọi điện cho!" Hứa Thanh San ỉu xìu, đoán chừng tâm trạng cô nàng cũng bị ảnh hưởng.
Kiều Mộ không an lòng, dặn dò thêm đôi câu mới gác máy. Tranh thủ còn chưa tới giờ làm việc, cô đến khu nội trú tìm Tiêu Trì.
Báo cho anh biết tin bác Trần A qua đời, Tiêu Trì được phen sửng sốt: "Chắc ông nội sẽ buồn mất một thời gian. Tối em đừng ở đây với anh nữa, về nhà với ông đi!"
"Em đến chính là muốn nói với anh chuyện này." Kiều Mộ hít sâu một hơi, vốn định hỏi anh tính khi nào đi đăng ký kết hôn, nhưng lời tới bên miệng lại nuốt vào.
Hiện tại anh còn phải dưỡng thương, nói cũng bằng không.
Buổi trưa về nhà, hai ông cụ ở cả bên nhà họ Trần. Hứa Thanh San dắt theo Liệt Phong nhàm chán ngồi trong phòng khách xem tin tức.
Đặt đồ ăn mua bên ngoài xuống, Kiều Mộ qua nhà bác A Trần thắp nén hương. Khi về, vào bếp ngó qua, thấy dì Lưu đã nấu xong canh giải rượu, cô rửa sạch tay, ra ngoài gọi Hứa Thanh San ăn cơm.
"Tối qua chơi mạt chược còn thắng Bành Văn Tu không ít, sao nói đi là đi luôn rồi!" Hứa Thanh San lắc lắc đầu, cầm đũa nhưng chẳng buồn ăn.
"Gần đây Trời nóng, tối ngủ để điều hòa ở nhiệt độ thấp quá dễ bị cảm. Nhất là ở tuổi này, khó thở cái là đi ngay."
Hứa Thanh San nhún vai, vùi đầu ăn cơm.
Kiều Mộ cũng không có cảm giác muốn ăn, cô chỉ ăn qua quýt vài miếng rồi lấy thức ăn cho Liệt Phong.
"Chị cả, chị hai bị giục cưới hết rồi. Chị cả thì trước Trung Thu, chị hai thì sau tết Trùng Dương (mùng 9 tháng 9 âm lịch)." Hứa Thanh San cũng đút cho Liệt Phong ăn, "Tao chuẩn bị chuồn trước đây."
"Coi chừng bị đánh què giò." Kiều Mộ liếc cô bạn một cái, đoạn giơ tay xoa đầu Liệt Phong.
Hứa Thanh San lườm Kiều Mộ một cái, nhướng mày hả hê: "Mày đợi mà xem, tao nhất định sẽ mang theo một đứa bé trở lại."
Kiều Mộ cạn lời. Cho Liệt Phong ăn no, ông nội vẫn chưa về, hai người đều thấp thỏm, một người chiếm sô pha gật gà gật gờ.
Lễ đưa tang bác Trần A vào sáng thứ Tư, Kiều Mộ xin nghỉ nửa ngày đi cùng ông nội. Chuyện xuất viện của Tiêu Trì, quẳng cho bọn Quan Công.
Lúc nhận được điện thoại của anh thì anh đã trên đường đến viện điều dưỡng, giọng nói dịu dàng: "Trời nóng, em chú ý tới ông nhiều hơn nhé, đừng để bị cảm nắng."
"Em biết rồi! Em hay anh là bác sĩ?" Kiều Mộ chặn họng Tiêu Trì. Đáy mắt cô thêm vài phần ý cười: "Gặp rồi nói sau!"
'Ừ' một tiếng, Tiêu Trì ngắt máy trước.
Sau mấy ngày điều trị tâm lí, cảm xúc của Trương Dương rõ ràng đã bình tĩnh hơn, con người cũng yên lặng hẳn.
10 giờ sáng, Mặt Trời đã tỏa bóng. Tiêu Trì ngồi trên bậc thềm trước cửa căn nhà số 6, trên mặt vẫn sót lại nét xanh xao vừa rời giường bệnh. Anh nheo mắt nhìn cây gạo cành lá xanh tốt chỗ không xa
Ngồi cạnh Tiêu Trì, Trương Dương cắn chiếc lá, cũng nhìn về phía ấy giống anh.
Vầng thái dương từ từ dâng cao, bóng râm của ban công tầng hai đã thu lại đến tận mũi chân, khí nóng bốc lên.
Tiêu Trì cất ánh nhìn đi. Anh móc bao thuốc trong túi, mở bóng kính bên ngoài, rút một điếu đưa cho Trương Dương, còn mình lấy một điếu đưa lên miệng nhưng không châm: "Dựa vào điểm số thi Đại học của cháu, còn rất nhiều trường khác có thể lựa chọn. Cháu dự định học ngành gì?"
"Gần đây cháu dùng di động tra được kha khá tư liệu về cai nghiện." Trương Dương không nhận điếu thuốc anh đưa, cậu chàng khom lưng, đan hai tay vào nhau, cúi đầu nhìn ngón chân dần dần lộ ra dưới ánh Mặt Trời: "Cháu muốn học y, chữa khỏi cho Hoàng Viện."
"Vậy cháu chọn một trường đại học, bên này bọn chú phối hợp giúp cháu." Tiêu Trì vỗ vai Trương Dương: "Chuyện này cháu không sai. Đại học công an cháu có thể tiếp tục theo học, nhưng tương lai không qua được thẩm tra chính trị để làm cảnh sát."
Trương Dương trầm lặng, khóe miệng nhếch lên nụ cười cay đắng, có điều chỉ nháy mắt đã trở lại bình thường.
Hồi lâu, cậu ấy ngẩng đầu, nheo mắt ngắm bầu Trời trên cao đã hơi xầm xì: "Cháu muốn theo học ở trường đại học cũ của bác sĩ Kiều. Cháu sẽ dùng cả cuộc đời mình để đền bù những tội lỗi mà bố cháu phạm phải. Hoàng Viện sẽ giúp cháu hoàn thành mong muốn được làm cảnh sát. Em ấy muốn theo nghề cảnh sát, sẽ không gặp vấn đề gì khi kiểm tra chính trị, đúng không ạ?"
Tiêu Trì gật đầu, bàn tay dừng trên bả vai Trương Dương xiết chặt một cái, anh không nói gì thêm.
Hoàng Viện không chủ động hít ma túy, càng không bởi nghiện mà làm chuyện trái pháp luật, nên không bị ghi vào hồ sơ. Anh tin cô bé sẽ không phạm sai lầm, cả Kiều Mộ cũng tin.
Hai người quan trọng nhất trong cuộc đời đều chết vì ma túy, trừ khi cô bé tự sa ngã, bằng không tuyệt đối sẽ không để mình mắc phải lỗi lầm tương tự.
Bầu không khí lần nữa rơi vào im lặng, có chú chim đậu trên cây gạo cất tiếng hót véo von.
Nâng cổ tay nhìn đồng hồ, Tiêu Trì chậm rãi đứng dậy, rút ví, đưa cho Trương Dương chút tiền để tiêu vặt. Sau đó hai chú cháu cùng đi thăm Hoàng Viện.
Kỳ nghỉ hè chỉ còn lại 20 ngày, bài tập hè của cô bé còn chưa sờ tới, mấy hôm này hầu như đều đang làm cho kịp.
Gõ cửa bước vào, Hoàng Viện chẳng buồn ngẩng đầu, bĩu môi trách cứ: "Trương Dương, anh còn chưa giặt quần áo của em kìa, lại chơi với cái flycam của anh chứ gì."
"Không đâu, là chú có việc tìm cậu ấy!" Tiêu Trì tới gần, cúi đầu đưa mắt qua bài tập của cô bé, tiếp đấy anh kéo ghế ngồi xuống: "Cháu cảm thấy sao rồi?"
Hoàng Viện kinh ngạc ngẩng mặt, theo bản năng ngó ra ngoài cửa: "Bác sĩ Kiều không đến ạ?"
"Hôm nay cô ấy đi làm, phải cuối tuần mới đến được!" Tiêu Trì mỉm cười, nom Trương Dương cum cúp vào phòng vệ sinh giặt đồ cho Hoàng Viện, anh không khỏi bật cười: "Trương Dương à, cháu thế này là không được đâu, vâng lời quá dễ bị ghét đấy!"
"Em ấy dám!" Trương Dương hếch cằm, hừ một tiếng, khom lưng cầm chậu, vặn vòi hứng nước.
Tiêu Trì cười không ra tiếng. Thấy Hoàng Viện đã hồi phục rất tốt, anh cũng để lại tiền tiêu vặt cho cô bé, dặn dò một lượt rồi đứng dậy đi tìm bác sĩ điều trị chính của cô bé.
Nói xong chuyện của Hoàng Viện, trở lại Lâm Châu, tiện đường đến cục làm nốt thủ tục bàn giao vụ án và thủ tục nghỉ phép. Ra khỏi cửa, anh vội vã chạy ngay về Nhân Tế Đường.
Ăn xong cơm trưa, ông nội đã đi ngủ. Vốn định cho Kiều Mộ một niềm vui bất ngờ, kết quả vừa vào cửa Liệt Phong liền vẫy đuôi lao xuống lầu, căn bản chả cho anh cơ hội ấy nữa.
Lên lầu, Kiều Mộ dựa cửa khoanh tay, mặt mày tươi cười: "Liệt Phong là trinh sát cừ lắm!"
Tiêu Trì nghẹn họng. Thấy cô mặc váy, yết hầu anh cuộn cuộn vài cái, để luôn Liệt Phong ngoài cửa. Vào phòng, Tiêu Trì ấn Kiều Mộ lên tường, cúi xuống cắn vành tai cô: "Nhớ anh thế à?"
Đầu Kiều Mộ đụng phải lòng bàn tay anh, hơi nhói đau, cô cau mày, tức tối trừng mắt với anh: "Không nhớ!"
Tiêu Trì nhướng mày, nghiêng đầu hôn lên mắt cô: "Mắt nhớ này!"
"Nói bậy!" Kiều Mộ duỗi tay cởi dây lưng của anh: "Là anh nhớ em thì có!"
"Anh nhớ thật mà!" Tiêu Trì hừm một tiếng, tháo trâm cài trên tóc Kiều Mộ, anh hôn mũi cô: "Mũi cũng nhớ này!"
Trước ngực Kiều Mộ chợt nằng nặng, Kiều Mộ ngẩng đầu, đôi môi chợt mềm mại, nghe thấy anh nói: "Chỗ này nhớ nhất."
"Không có!" Kiều Mộ há miệng phản bác.
Tiêu Trì khẽ cười ra, rồi lấp kín môi Kiều Mộ, cạy mở hàm răng của cô, vừa hôn vừa vén váy cô lên.
Kiều Mộ cởi bỏ dây lưng của anh, mình mẩy toát mồ hôi, điều hòa cũng không xua tan đi nổi. Cô vươn tay đẩy anh: "Ạnh chưa tắm."
"Xong thì tắm!" Tiêu Trì áp người qua, ra sức xoa nắn. Anh tóm lấy tay cô đè xuống: "Tay cũng nhớ này!"
"Là anh á." Trán Kiều Mộ cụng vào cằm Tiêu Trì, cô nhăn mày: "Nhanh lên..."
"Em vội hơn cả anh!" Tiêu Trì đụng vào một phát, miệng phát ra một tiếng rên khe khẽ. Anh thoáng cau mày: "Lạnh nhạt rồi..."
Kiều Mộ chẳng thốt nên lời, cắn răng không để mình phát ra tiếng.
Tiêu Trì hôn môi Kiều Mộ, thình lình nhấc bổng cô lên, đổ ập xuống giường, đâm thẳng đến tận cùng, như một vị tướng quân xuất chinh, gắng sức chiếm thành đoạt đất, cổ họng tràn ra hơi thở nặng nề.
Kiều Mộ không dám kêu. Lúc xong việc, cô lưu lại trên bả vai anh mấy dấu răng, nằm nhoài lên người anh, thở hổn hển.
Tiêu Trì nhắm mắt thoải mái, năm ngón tay anh lùa vào mái tóc mềm mượt óng ả của cô, hôn trán cô tới tấp.
Giọng nói Kiều Mộ vốn luôn đều đều, buồn vui gần như chẳng thể phân biệt, sau khi dây thần kình trên mặt khôi phục được phần nào, thì thanh điệu có khi trầm khi bổng. Mỗi lần anh tiến vào, chất giọng tinh tế ấy liền giống mèo con, mềm mại mà quyến rũ.
Tiếc thay giờ này ông nội đang ở nhà, không thể tận hưởng thả ga....
Lật người một cái, đặt Kiều Mộ nằm xuống, Tiêu Trì ôm cô, khàn giọng cười: "Chưa đủ..."
"Chiều em phải đi làm đấy." Kiều Mộ khép mi mặc kệ anh. Tiêu Trì lại cười, không nhịn nổi hôn vành tai cô: "Buổi tối ăn cơm bên này nhé! Xong về nhà, anh có thứ này tặng em!"
'Vâng', Kiều Mộ đáp lời rồi mau chóng thiếp đi.
Mấy tối nay bởi bác A Trần qua đời, cô vốn ngủ không sâu giấc, sợ ông nội có gì sơ xẩy.
Tiêu Trì lắc đầu bật cười, ôm cô chợp mắt một lúc. Ngủ đến 2 giờ chiều, Kiều Mộ dậy tắm rửa, sau đó bắt taxi đi làm. Tiêu Trì không ngủ tiếp được nữa, anh xuống lầu, vào bếp ngó qua tủ lạnh, rồi dẫn Liệt Phong đi chợ mua thức ăn. Trở về, anh bắt đầu sửa soạn nấu cơm tối.
5 giờ hơn, Quan Công đem xe tới. Tiêu Trì vừa định bụng đi đón Kiều Mộ thì một chiếc Land Rover màu đen bỗng nhiên dừng trước cửa, khiến em Lexus ES của anh trở nên nhỏ nhắn làm sao.
Dựa cửa đứng một chốc, Tần Bân bước xuống xe, thản nhiên hỏi: "Hôm nay nghỉ à?"
Tiêu Trì gật đầu, mở khóa nhấc chân bước xuống bậc thềm, lái xe đi đón Kiều Mộ. Ngang qua tiệm hoa, anh dừng lại vào mua, còn đến cửa hàng rượu gần đấy lấy mấy chai rượu vang ngon.
Chuẩn bị xong xuôi, anh chạy đến bệnh viện Đông y, vẫn cách thời gian tan làm của Kiều Mộ tận 10 phút.
Đánh xe đỗ gần trước cửa tòa nhà khám chữa bệnh, Tiêu Trì nhìn đồng hồ đeo tay, khóe môi vểnh lên.
Gần đây chắn hẳn cô rất lơ mơ, thực ra anh cũng không khác là bao. Nếu chẳng phải sáng nay Quan Công nhắc cho thì anh căn bản chả nhớ hôm nay là ngày gì.
6 giờ đúng, Kiều Mộ vẫn chưa ra.
Tiêu Trì ngồi thẳng dậy, gác hai tay trên vô lăng, gập mười ngón tay búng nhè nhẹ không theo tiết tấu gì.
Kiên nhẫn đợi thêm 10 phút nữa vẫn không thấy bóng dáng cô, anh hơi lo lo. Đang định xuống xe đi vào thì thấy cô cùng Mạnh Trường Phong bước ra, tay cô một cái ô che nắng màu đen xinh xẻo.
Tiêu Trì bấm còi, hạ kính cửa sổ, toét miệng cười với Kiều Mộ, rồi xuống xe mở cửa cho cô.
Kiều Mộ nhíu mày, rảo nhanh bước chân. Chờ Kiều Mộ tới gần, Tiêu Trì ôm cô vào lòng, tiện đà hôn xuống cổ cô một cái: "Trong nhà có thêm một vị khách không mời mà đến."
Khách không mời mà đến? Ngồi vào xe, Kiều Mộ thắt dây an toàn, người đầu tiên cô nghĩ tới là Tần Bân.
Đợi anh cũng lên xe, cô cất ô vào trong túi, cố tình trêu: "Còn ghen à?"
Tiêu Trì lắc đầu, cho xe chạy, "Không ghen, chỉ cảm thấy hắn ta tới không đúng lúc cho lắm!"
Anh muốn cùng Kiều Mộ vui vẻ trải qua ngày lễ hôm nay, giờ này Tần Bần chạy đến làm gì chứ, chưa biết chừng cũng muốn đón ngày lễ này với Kiều Mộ đây.
"Hai hôm nữa, chi nhánh của công ti anh ấy sẽ treo biển, nên tới công tác, còn mời em tham gia tiệc rượu khánh thành của họ." Kiều Mộ uống hớp nước, nhướng khóe miệng: "Anh muốn đi cùng không? Tối thứ Sáu!"
"Không, thứ Sáu bọn anh có cuộc họp khen thưởng, buổi chiều có chuyện quan trọng phải làm." Tiêu Trì nghiêng đầu, quét mắt nhìn sang cô rồi lại tập trung quan sát tình hình giao thông: "Em phải đi với anh!"
Kiều Mộ nhếch môi không ừ hử. Cô cúi đầu chớp chớp mắt ở nơi anh không thể nhìn thấy, quyết định đợi thời điểm mừng công sẽ hỏi anh lần nữa có muốn đi đăng ký kết hôn không.
Hôm nay Thất tịch, sáng sớm Hứa Thanh San đã bay đến nơi khác để phỏng vấn, thật sự tính đổi công việc rời khỏi Lâm Châu, tốc độ nhanh vượt mức dự liệu của Kiều Mộ.
Trước khi sắp lên máy bay, cô nàng còn đặc biệt gọi điện thoại cho Kiều Mộ, bảo cô đừng quên hẹn hò với Tiêu Trì. Hai người phải cùng đón ngày lễ tình nhân đầu tiên sau khi yêu đương thì mới có ý nghĩa.
Đối với những ngày lễ thế này, Kiều Mộ xưa nay chẳng mặn mà. Thất tịch cũng được, lễ tình nhân cũng được, một mình trải qua đã rất nhiều năm, chả cảm thấy có gì không quen hết.
"Em muốn đi với hắn à?" Mặt Tiêu Trì tăng thêm vẻ khó chịu, giọng điệu chua chua: "Bạn trai còn quan trọng hơn người đàn ông của em sao?"
"Vừa bảo không ghen mà?" Kiều Mộ cong môi, ngoẹo đầu chăm chú nhìn khuôn mặt in nghiêng của anh: "Tối nay ăn gì vậy ạ?"
"Vịt tiềm bát bảo gạo nếp, bí ngô hấp, món dạ dày lợn xào chua mà em thích." Tiêu trì không nhịn nổi cười: "Với cả anh nữa"
Tai Kiều Mộ nóng bừng, hờ hững đáp: "Không ăn."
"Nói chuyện nghiêm chỉnh! Anh còn hơn mười ngày nghỉ phép, có muốn đưa ông nội với Liệt Phong ra ngoài chơi cho khuây khỏa không." Tiêu Trì cất đi vẻ cười đùa, nói năng đứng đắn: "Bác Trần A mất, trong lòng ông nội khó chịu lắm, toàn gọi điện thoại cho Kiều Huy bên kia."
"Sao anh biết?" Kiều Mộ ngạc nhiên.
Chuyện này ông nội cũng đã nói với anh, không phải cũng giục anh chuyện kết hôn rồi đấy chứ? Kế hoạch ban đầu của cô là chưa vội kết hôn, chỉ muốn có một đứa con, cùng ông nội trông nom Nhân Tế Đường.
"Anh em gọi cả điện thoại cho anh, sao anh có thể không biết." Tiêu Trì khẽ cười ra tiếng, bàn tay rảnh rỗi nhéo má cô: "Anh ấy không gọi cho em à?"
Kiều Mộ lắc đầu, ngơ ngác nhận ra ông nội đã thực sự coi anh là một thành viên trong gia đình, chuyện gì cũng kể với anh.
Tiêu Trì lại nhéo má cô một cái, lại tập trung lái xe.
Về đến nhà, Tần Bân đã rời đi, ông nội ngồi dưới cây hoa quế trong giếng Trời, cầm đỗ trêu chú chim họa mi trong lồng. Liệt Phong nằm bò một bên vươn móng cào lồng chim.
Tiêu Trì cất tiếng chào ông, rồi cùng Kiều Mộ vào bếp, bưng hai món nấu sau cùng đã chín lên bàn, tiếp đó mời ông vào xơi cơm.
Mấy ngày nay, tâm trạng ông nội rất xấu, chẳng có khẩu vị ăn uống. Ăn xong, ông liền dẫn Liệt Phong lên tầng nghe kịch.
Kiều Mộ buông đũa, lấy di động gọi cho Tần Bân, nói với anh ta không thể tham dự bữa tiệc khai trương, chuyện trò dăm ba câu thì cúp máy.
Để điện thoại xuống, thấy Tiêu Trì cũng đã ăn xong, cô thở dài, cau chặt hàng mày: "Ông hiếm khi sa sút tinh

1 2 »

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.