9527

Chương 16:




'VẪN PHẢI ĐỂ EM CỞI THÔI!'

Dịch: Nguyễn Hạ Lan
****
Kiều Mộ khoanh tay, lặng yên đứng sau cửa phòng thuốc. Cô nghe rõ giọng Tiêu Trì truyền tới: "Ngân Kiều chỉ là con nhóc ranh, khác với cô ấy."
Tiếng chân giẫm lên nước, cộp cộp băng qua hành lang gấp khúc, biến mất ở cửa nhỏ dẫn vào trong viện. Tiếng đóng cửa vang lên, mọi thứ quay về với im ắng.
Kiều Mộ bật đèn. Cô cúi đầu, siết chặt lọ thuốc trị ngoại thương trong tay và thả lỏng bả vai. Rồi cô tắt đèn, đi đến phòng trị liệu, cả căn phòng sặc mùi máu, nồng nặc đặc sệt. Trong không khí toàn hơi thở của anh.
Cô đứng thừ người ở cửa một chốc mới bước vào, buộc chặt túi rác đựng quần áo dính máu rồi tắt điện khẽ khàng lên lầu.
Mơ mơ màng màng thiếp đi, khi Trời chưa sáng thì Kiều Mộ đã tỉnh giấc.
Dậy sớm hơn cô, ông nội đang ngồi một mình sau bàn đón tiếp bệnh nhân, đèn cũng không bật. Ông cầm cái giẻ tỉ mẩn lau chùi tấm bảng hiệu kia.
Kiều Mộ đi tới, khẽ đánh tiếng: "Ông ơi?"
"Bảng hiệu bẩn rồi, ông lau chút! Cháu bận gì thì làm đi!" Ông nội không ngẩng đầu, giọng điệu không tốt lắm.
Kiều Mộ khẽ mím môi, lùi hai bước, đoạn ngập ngừng quay gót. Cô bung ô trở lại trong viện làm bữa sáng.
Ăn xong, cô đến khách sạn tập hợp với Tần Bân, tới một xưởng dược khác. Mưa nhỏ bớt, mây đen dần tan.
Kiều Mộ đeo hòm thuốc, thảnh thơi theo sau Tần Bân và trợ lý của anh ta, ghé qua phân xưởng sản xuất của nhà máy dược phẩm.
Ở đây sản xuất thuốc viên đông y, đâu đâu cũng mang theo vị ngọt kỳ lạ.
Có kinh nghiệm của ngày hôm qua, cảm giác buồn nôn tuy hãy còn nhưng không dữ dội.
"Vấn đề vệ sinh có vẻ hơi nghiêm trọng, hệ thống xử lý nước bẩn gần như không có. Trở về đánh giá tính khả thi của việc thu mua lần nữa." Tần Bân bỗng cất lời, song tầm mắt thì dừng trên mặt Kiều Mộ: "Bác sĩ Kiều, em có nhìn ra vấn đề gì không?"
Kiều Mộ lắc đầu.
Tần Bân thoáng mỉm cười, quành lại rồi ra hiệu cho cô nhìn ra ngoài.
Theo ngón tay anh ta chỉ, Kiều Mộ trông thấy quy mô của nhà máy này thua xa nhà máy đã xem sáng hôm qua, tuy nhiên nhà kho rộng gấp đôi so với bên đó.
Nguyên liệu điều chế thuốc đông y đều phơi khô hoặc sấy khô giống nhau. Hiện tại, mặc dù mưa nhỏ nhưng việc chuyển nguyên liệu trong kiểu thời tiết này, rõ ràng có phần không phù hợp.
Đặc biệt là hai nhà xưởng đã nửa ngừng hoạt động, đội mưa bốc vác trong cùng một ngày, càng khác thường.
"Đi thôi!" Tần Bân nhíu mày, hờ hững nói: "Thực ra, anh cũng chẳng phát hiện thấy điều gì lạ cả."
Kiều Mộ thu lại tầm mắt, không hề có ý muốn hỏi thăm.
Về đến nội thành, Mạnh Trường Phong gọi điện thoại đến dặn cô chuẩn bị hồ sơ, anh ta đã sẵn sàng giới thiệu cô vào bệnh viện Đông y.
Kiều Mộ cảm ơn rồi gác máy đăng nhập vào hộp thư, gửi email cho Mạnh Trường Phong.
"Bác sĩ Kiều thật sự không cân nhắc tới công ti anh làm việc à?" Tần Bân nghiêng đầu, đôi mắt sâu hun hút.
Cất di động, Kiều Mộ ngẩng lên đối diện với tầm nhìn của Tần Bân. Cô vờ như không hiểu ẩn ý trong lời anh ta nói: "Anh lại khó chịu?"
Tần Bân sửng sốt, ánh mắt thêm vẻ suy tư: "Kiều Mộ, em cứ phải xa cách với anh thế sao?"
"Vậy thì phải thế nào?" Kiều Mộ lạnh lùng nhìn thẳng Tần Bân: "Thấy anh, quả tình tôi không vui nổi."
Trán Tần Bân nổi gân xanh. Anh ta nhìn kĩ cô trong giây lát rồi thẳng đầu lại, bắt chéo chân, con ngươi thăm thẳm dõi về phía trước: "Anh chưa từng nói sẽ từ bỏ."
"Điên có mức độ thôi." Kiều Mộ dựa vào lưng ghế, giọng điệu đều đều, rành mạch lạ thường: "Bám riết không tha bao năm như vậy, anh không mệt nhưng tôi mệt. Anh cảm thấy mình diễn đến nỗi cực kỳ thâm tình, tôi nhất định bị anh làm cho cảm động, ắt sẽ rơi nước mắt mà quỳ xuống cảm ơn anh không ghét bỏ tôi, phải không?"
"Anh không diễn." Lồng ngực như nghẹn lại, Tần Bân nhéo hai đầu lông mày, giọng nói dần dần trầm xuống: "Anh luôn rất nghiêm túc."
"Điên nghiêm túc." Kiều Mộ bực bội không thôi, chẳng dễ gì yên tĩnh được hai năm... Lại nữa rồi!
Tần Bân đăm đăm nhìn khuôn mặt cô qua gương chiếu hậu, nói với vẻ khó hiểu: "Em tính không qua lại cho đến lúc chết thật à? Làm bạn bè bình thường cũng không được sao?"
Kiều Mộ ngước mắt, buông lời châm chọc: "Anh có thể cất cái bộ dạng ông đây có tiền, ông đây theo đuổi cô nào, người đó cũng phải đáp lại đi! Buồn nôn quá!"
Tần Bân há miệng, bỗng chẳng thốt nên lời, sắc mặt âm u hơn cả bầu Trời.
Kiều Mộ xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, mặc xác anh ta. Trở lại khách sạn, cơm trưa cũng chẳng ăn, cô buồn bực lấy xe lái về Nhân Tế Đường luôn.
Đến nhà, Kiều Mộ đỗ xe, bước xuống. Cửa lớn của phòng khám khép hờ. Ngoài cửa treo tấm biển nghỉ ngơi, thoạt nhìn liền biết ông nội đã sang nhà bên cạnh chơi cờ.
Mở cửa đi vào, không biết Tiêu Trì đã đến từ bao giờ, anh nằm trên giường ngủ say tít.
Kiều Mộ cụp ô, treo lên cái giá chỗ hành lang gấp khúc. Vào phòng trị liệu, nom mặt Tiêu Trì đỏ bừng khác thường, cô vô thức đưa tay thử nhiệt độ của anh.
Mu bàn tay vừa chạm vào trán Tiêu Trì thì anh đột nhiên mở bừng mắt, túm cổ tay Kiều Mộ bằng tốc độ nhanh như điện xẹt, thình lình kéo cô xuống, tay kia rơi trên cổ cô.
"Ông nội anh!" Kiều Mộ đập vào ngực Tiêu Trì, đáy mắt giăng kín lửa giận.
"Sao lại là em?" Tiêu Trì lấy bàn tay trên cổ Kiều Mộ ra, cất đi sát khí, nhân thể ôm cô một cái mới buông tay cô và ngồi dậy: "Tại sao ông nội muốn đuổi em?"
Kiều Mộ chẳng buồn đoái hoài tới Tiêu Trì. Cô gắng đứng lên toan rời bước thì lại bị anh tóm lấy tay, thế là lảo đảo ngã thẳng vào lòng anh.
Tay Tiêu Trì đè lên vai Kiều Mộ. Không thể cử động, cô bèn nghiến răng khẽ mắng: "Còn chưa xong hả!"
"Chưa xong." Tiêu Trì cúi đầu, khóe môi sượt qua tóc cô, tim anh nhảy thình thịch: "Nói chuyện nghiêm chỉnh đây."
"Anh mà cũng có chuyện nghiêm chỉnh?" Kiều Mộ mỉa mai.
"Chẳng phải chính là em ư." Tiêu Trì buông lời trêu đùa. Đã được nếm cảm giác đau muốn chết lần đó nên anh thả cô ra, dịch về phía đầu giường. "Cho tôi mượn di động gọi một cuộc. Máy tôi hết pin, không mang theo sạc."
Kiều Mộ đứng dậy, chậm rãi lấy điện thoại, mở khóa, đưa cho anh, tiếp đó khẽ bặm môi rời khỏi phòng.
Kết thúc cuộc gọi, Tiêu Trì tiện tay xem số We chat của cô, sau đấy thoát ra, mở ablum ảnh.
Đúng là chẳng tốn công..... Tiêu Trì đanh mặt, anh phóng to tối đa bức ảnh Kiều Mộ chụp rồi cầm di động của mình thêm số wechat của cô, chuyển ảnh cô sang máy mình.
Vừa làm xong thì Kiều Mộ bước vào. Anh trả di động cho cô, đàng hoàng hỏi: "Ông nội Kiều không cho em ở lại Nhân Tế Đường giúp đỡ là bởi mặt em à?"
Kiều Mộ lườm anh: "Anh quản lắm quá đấy!"
"Em cho tôi quản chắc?" Tiêu trì dựa vào đầu giường, lại toét miệng cười cợt nhả.
Con nhím.
Kiều Mộ lấy kẹp nhiệt độ ra khỏi hộp. Cô vẩy vẩy mấy lần rồi đưa cho anh, đoạn nâng cổ tay nhìn đồng hồ: "Tự đo đi, 5 phút sau tôi đến xem."
Tiêu Trì nhếch mí mắt, ngoan ngoãn kẹp nhiệt độ tử tế. Có lẽ do bị thương và dầm mưa nên đầu anh thực sự choáng váng, không mấy dễ chịu.
Anh ngả người, nằm lại xuống giường. Di động có cuộc gọi tới, Tiêu Trì nghe một chốc liền nhanh chóng lên tinh thần: "Chắc chắn anh già rồi nên hoa mắt đấy. Không tin anh hỏi Ngân Kiều xem. Cô ấy có thể làm chứng, tôi hoàn toàn không tham gia."
Nói chuyện đôi ba câu, cúp máy liền thấy Kiều Mộ đã đổi sang bộ đồ y tá, khoanh tay đứng ở cửa. Cảm giác khó chịu của anh bỗng chốc bị quét sạch. "Đến giờ rồi à?"
Kiều Mộ dán mắt nhìn di động của Tiêu Trì trong hai giây, chẳng đáp lời mà buông tay xuống, bước tới cầm cặp nhiệt độ giơ lên xem kĩ vạch thủy ngân.
Hơi sốt nhưng không nghiêm trọng.
Đặt cặp nhiệt độ về chỗ cũ, cô rót cho anh một cốc nước to màu vàng: "Uống đi, lát tôi tiêm cho anh một mũi chống viêm."
Tiêu Trì lần nữa ngồi dậy, đỡ lấy cốc nước. Ngửi thấy mùi gừng, anh ngước đầu nhìn cô. Tầm mắt xuyên qua làn hơi nước lượn lờ, nghiêm túc hỏi: "Em là bác sĩ, sao cứ mặc đồ y tá thế?"
Cô có bằng chứng nhận hành nghề của bác sĩ, hình như Lí Thành An cũng có.
Kiều Mộ đút tay vào túi, hạ tầm mắt từ từ quét qua hàng lông mày đen thẫm của anh, đôi mắt sáng ngời, sống mũi cao, rồi lướt xuống dưới cằm, cuối cùng dừng trên vết sẹo dao chém dài bằng nửa ngón tay kia, thờ ơ đáp: "Quy tắc của Nhân Tế Đường, chưa học thành nghề chỉ có thể làm y tá."
Tiêu Trì nhíu mày: "Vì cớ gì mà ông cụ đuổi em?"
"Liên quan quái gì đến anh." Kiều Mộ rút tay phải khỏi túi, khom người xách hòm thuốc trên đất đặt lên tủ, tay kia cũng lấy ra chuẩn bị tiêm cho anh.
Tiêu Trì dõi theo bóng lưng cô, nhấp từng hớp trà gừng.
"Có tiền sử dị ứng không?" Kiều Mộ đột nhiên cất tiếng hỏi.
Tiêu Trì cúi đầu, liếc cái chăn đang đắp, bỗng nở nụ cười: "Không."
Thoáng sau, Kiều Mộ cầm kim tiêm bước tới, bảo anh kéo quần xuống.
"Tay bên này không cử động được, đổi bên kia đi. Hay em cởi hộ tôi." Tiêu Trì không nhúc nhích.
Kiều Mộ mím môi, cầm kim tiêm vòng qua đuôi giường, đến bên tay trái của anh thì dừng lại: "Tự làm đi!"
Tiêu Trì động đậy, tay trái vén áo phông, hơi nghiêng người, quay nửa lưng lại với cô, cố tình làm khó: "Vẫn phải để em cởi thôi."
Kiều Mộ phun một ít thuốc ra khỏi kim tiêm rồi túm lấy quần anh kéo xuống, tìm được huyệt thì chọc thẳng kim vào.
Đồ lưu manh mắc dịch.
"Shhhh...." Tiêu Trì hít một hơi, lông mày xoắn chặt.
Ác thật!
Kiều Mộ cố ý đẩy xi lanh rất chậm, đủ một phút mới rút kim. Để ý thấy trên người anh vẫn mặc quần áo của Kiều Huy, cô khẽ nhíu mày: "Đi tiêm mũi ngừa uốn ván, tiện thể để bác sĩ kê đơn thuốc tiêu viêm cho anh."
Rịt miếng bông vào vết tiêm, Tiêu Trì quay đầu nhìn mắt cô, cười trêu: "Em cũng là bác sĩ mà. Anh chết ở đây có tính là tai nạn chữa trị không?"
"Khiến anh thất vọng rồi, tôi không chữa cho người 'tự tìm chết' đâu." Kiều Mộ liếc xéo anh, cô tháo kim, bỏ vào thùng rác cùng xi lanh.
Tiêu Trì cựa quậy cái cổ đã mỏi nhừ, duỗi tay cầm bao thuốc và bật lửa vứt trên tủ.
"Không được hút thuốc trong phòng trị liệu." Kiều Mộ quẳng lại một câu, kế tiếp thu dọn hòm thuốc gọn gàng. Cái bụng đói cũng reo lên "rột rột". Cô cởi găng tay, cầm di động gọi đồ ăn bên ngoài.
Thanh toán xong, cô cởi khuy áo y tá, đi thẳng ra khỏi phòng.
Tiêu Trì lắc đầu bật cười. Lát sau, anh mở hộp thuốc lấy một điếu đưa lên miệng, cầm theo cái bật lửa đến hành lang châm thuốc.
Kiều Mộ mặc lại chiếc áo gió màu be, từ phòng thuốc đi ra, băng qua hành lang vào trong viện.
Hơn 10 phút trôi qua, nhân viên giao hàng đưa đồ ăn tới. Kiều Mộ bung ô ra nhận rồi đến ngoài cửa phòng trị liệu hỏi: "Anh có muốn ăn không."
"Em nói đấy nhé." Tiêu Trì day day huyệt thái dương, từ từ ngồi dậy, cầm trà gừng uống một hơi hết sạch.
Vào phòng ăn, thấy cô gọi hai suất, anh nhướng mày, ngồi xuống. Tay anh móc túi áo cả nửa ngày mới mò được xấp tiền lẻ, chậm rãi đẩy qua: "Tiền khám."
"Tiền cơm đâu?" Kiều Mộ nhận lấy, trải từng tờ ra đếm.
Tiêu Trì im re, thẳng sống lưng, cắn điếu thuốc vẫn chưa châm, đôi mắt sáng rỡ nhìn cô.
Đếm xong, Kiều Mộ gập ngón tay đè lên xấp tiền lẻ, ngước nhìn anh bằng ánh mắt nghiền ngẫm: "Lấy oán trả ơn hả?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.