11 Phút

Chương 6:




Maria đã đến nơi và cảm thấy kiệt sức vì chuyến đi, khi còn ở trên máy bay, trái tim nàng bỗng nhiên vướng phải một nỗi sợ hãi: nàng nhận ra mình đang hoàn toàn phụ thuộc vào người đàn ông ngồi bên cạnh - nàng không biết gì về đất nước này, ngôn ngữ này và cả cái rét ở nơi này nữa. Thái độ của Roger thay đổi sau mỗi giờ đồng hồ trôi qua; ông ta không còn cố gắng để tạo ra không khí dễ chịu, thoải mái nữa, và không những ông ta không bao giờ cố gắng hôn nàng hay mơn trớn vuốt ve ngực nàng, mà ánh nhìn trong mắt ông ta càng lúc càng trở nên xa cách hơn. Roger sắp xếp cho Maria ở trong một khách sạn nhỏ, giới thiệu với nàng một người phụ nữ trẻ Brazil khác, người này có nét mặt buồn bã, tên là Vivian, chị ta sẽ là người chịu trách nhiệm chuẩn bị cho Maria làm quen với công việc.
Vivian nhìn nàng với vẻ lạnh nhạt và coi thường, không có lấy một chút biểu hiện cảm thông dành cho một người rõ ràng là chưa bao giờ ra nước ngoài cả. Thay vì hỏi xem Maria cảm thấy thế nào, chị ta đi thẳng vào chuyện công việc.
"Đừng tự lừa dối bản thân mình. Ông ta luôn bay đến Brazil mỗi khi một trong những vũ công của ông ta lập gia đình, dạo này điều đó xảy ra thường xuyên hơn. Ông ta biết cô muốn gì, và tôi chắc rằng cô cũng thực sự muốn như vậy: gần như chắc chắn cô đang tìm kiếm một trong ba điều sau - sự phiêu lưu mạo hiểm, tiền bạc, hoặc một ông chồng."
Làm thế nào mà chị ta biết được? Chẳng lẽ mọi người đều tìm kiếm những điều đó sao? Hoặc có thể Vivian có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác chăng?
"Tất cả các cô gái ở đây đều tìm kiếm một trong ba thứ đó", Vivian tiếp tục và Maria thật sự tin là chị ta có thể đọc được suy nghĩ của người khác "nếu vì một chuyến phiêu lưu mạo hiểm, thì thời tiết ở đây quá lạnh để thực hiện bất cứ kế hoạch nào, bên cạnh đó cô cũng không thể kiếm đủ tiền mà nghỉ ngơi du lịch đâu. Và nếu vì tiền, thì một khi tiền thuê phòng và tiền ăn ở đây hàng tháng đã bị khấu trừ đi, cô sẽ phải làm việc gần như quanh năm chỉ để có đủ tiền trả cho chuyến bay về nhà mà thôi. "
"Nhưng…"
"Tôi biết, đó không phải là điều cô chấp nhận. Nhưng sự thật là vậy, như những người khác, cô đã quên không hỏi. Nếu cô cẩn thận hơn, nếu cô đọc bản hợp đồng mà cô ký, cô sẽ biết chính xác cô đang lao mình vào cái gì, bởi vì người Thụy Sĩ không nói dối, họ chỉ trông cậy vào sự im lặng để giúp họ thôi."
Maria cảm thấy như đất dưới chân nàng đang lún xuống.
"Và nếu là vì một ông chồng, thì mỗi khi có một cô gái kết hôn đó sẽ là một tổn thất tài chính lớn đối với Roger, bởi vậy chúng ta bị cấm không được nói chuyện với khách hàng. Nếu sở thích của cô lại nằm trong điều cấm kỵ đó, thì cô sẽ phải đương đầu với những mạo hiểm lớn đấy. Đây không phải chỗ chứa gái làng chơi như Rue de Berne."
Rue de Berne?
"Đàn ông đến đây với vợ của họ, và một số khách du lịch muốn tìm kiếm một bầu không khí gia đình, còn muốn kiếm đàn bà thì phải đi nơi khác. Tôi đoán là cô biết nhảy, tốt, nếu cô có thể hát nữa thì càng tốt, lương của cô sẽ tăng nhưng cô sẽ bị các cô gái khác ghen tỵ, nên tôi gợi ý rằng, cho dù cô có là ca sĩ hát hay nhất ở Brazil thì cũng hãy quên tất cả những điều đó đi và đừng cố thử làm gì. Và trên hết là đừng có dùng điện thoại. Cô sẽ tiêu hết tất cả tiền cô kiếm được vào đó, mà số tiền ấy cũng chẳng nhiều nhặn gì đâu."
"Ông ta hứa tôi sẽ được năm trăm đô la một tuần"
"Ố…Ồ…"
Trích từ nhật ký của Maria, vào tuần lễ thứ hai ở Thụy Sĩ:
Mình đã đến câu lạc bộ đêm đó và gặp người phụ trách các vũ công, anh ta đến từ nơi nào đó có tên là Morocco, và mình đã phải học mọi bước nhảy của cái mà anh ta - người chưa bao giờ đặt chân đến Brazil - nghĩ là điệu samba. Mình thậm chí đã không có cả thời gian để nghĩ ngơi sau một chuyến bay dài. Mình đã bắt đầu phải mỉm cười và nhảy ngay trong buổi tối đầu tiên đến đây. Bọn mình có sáu người, không ai thấy vui vẻ cả, và cũng không có ai biết mình đang làm gì ở cái nơi này. Những vị khách uống rượu và vỗ tay, hôn gió và làm những cư chỉ khiêu dâm một cách kín đáo, nhưng đó là mức xa nhất có thể được.
Mình đã được trả lương ngày hôm qua, chỉ có một phần mười của số tiền mà hai bên đã thỏa thuận, phần còn lại theo như hợp đồng sẽ được trả cho chi phí chuyến bay và chi phí sinh hoạt của mình ở đây. Theo tính toán của Vivian, sẽ phải mất một năm thì khoản tiền này mới được khấu trừ hết, như vậy có nghĩa là trong suốt một năm ấy mình sẽ không có lối thoát nào hết.
Mà giải thoát gì cơ chứ? Mình vừa mới đến nơi này. Mình vẫn chưa biết gì cả. Có điều gì quá kinh khủng với việc phải nhảy bảy tối một tuần cơ chứ? Mình đã từng nhảy như thế để giải trí ở nhà, và bây giờ mình làm điều đó là vì tiền và sự nổi tiếng; chân mình không bị đau, nhưng điều khó khăn nhất là phải luôn duy trì một nụ cười thường trực trên môi.
Mình có thể lựa chọn trở thành một nạn nhân của thế giới này hoặc trở thành một kẻ thích phiêu lưu mạo hiểm trên con đường tìm kiếm kho báu cuộc đời. Đó là cách nhìn cuộc đời của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.